Đọc Tâm

Chương 95: PN 1: Lương Sở Thương x Lương Mặc (11)/Anh là chó à?




Đêm sâu như nước, lúc này nhà cũ im ắng, chụp đèn đá chỉ có thể tỏa ra một vòng ánh sáng nho nhỏ.

Phía sau lưng là thân cây thô ráp, Lương Mặc hãi hùng khiếp vía mà nhìn Lương Sở Thương đang vây lại chính mình, nhỏ giọng kinh hô: "Anh điên rồi!"

Đây là không phải là phòng bếp sau nửa đêm, mà 8 giờ rưỡi ở tiền viện, bất kỳ lúc nào cũng có thể có người đi qua. Cây rậm hoa nhiêu cũng không phải là tường vây hoàn toàn kín không kẽ hở, đến lúc sự việc bại lộ, Lương Sở Thương có thể không có việc gì nhưng cô thì không chắc!

"Bây giờ em mới biết sao?"

Thanh âm của anh bị tiếng gió bao phủ, Lương Mặc hậu trị hậu giác mới phát hiện, còn không kịp tránh né, hô hấp đã bị người cướp đoạt.

Số lần bọn họ hôn môi cũng không tính là nhiều nhưng tuyệt đối không ít, mỗi lần đầu là Lương Sở Thương chủ động. Vài lần đầu kỹ thuật hôn của Lương Sở Thương thực sự là quá kém căn bản không màng cảm nhận của cô, đấu đá lung tung, hôn đến cuối cùng hai bên quai hàm của cô đều tê dại. Sau đó cô học được làm nũng, nói đau, anh mới có chút thu liễm, thả nhẹ lực đạo, cũng thu lại thế công, tuy vần là hung mãnh đông cứng, nhưng cũng tiến bộ hơn rất nhiều so với trước.

Lúc này đây, anh tức giận, kỹ thuật hôn lại quay về như lúc trước. Nói là hôn môi chi bằng nói là gặm cắn. Đau đớn vô cùng thổi quét qua, Lương Mặc khó chịu đến trốn cũng trốn không xong, trong phút chốc nếm được một tia mùi máu tươi, cô đâu đến kêu hừ hừ, sử dụng sức lực toàn thân đẩy anh ra, nửa che miệng cả giận nói: "Anh là chó à!"

Chỉ là câu chất vấn này không có nửa điểm uy lực, mềm oặt, càng giống như là hờn dỗi.

Lương Sở Thương bị đẩy ra, mày chỉ nhíu một cái chớp mắt liền giãn ra, anh cười hỏi: "Rốt cuộc chịu lộ ra móng vuốt rồi sao?"

"..." Lương Mặc dời mắt, ngực phập phồng. Cô không biết chính mình là đang tức giận hay là trong lòng khó chịu. Mỗi lần đối mặt với Lương Sở Thương, tiếng lòng của cô đều rối loạn, loại thất thố này cô không thích chút nào nhưng lại không thể nào sửa được.

Lương Sở Thương trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, rồi sau đó một lần nữa vây cô vào giữa hai cánh tay. Anh sờ đôi môi sưng đỏ bị anh mút vào, dịu dàng hỏi: "Rất tức giận phải không?"

Lương Mặc không nói lời nào, nội tâm vô cùng thấp thỏm, tự nhiên sợ hãi.

Quả nhiên, giây tiếp theo Lương Sở Thương liền lạnh mặt, "Anh càng tức giận."

Cô sợ tới mức mí mắt run lên, cúi đầu, đánh trả cũng là yếu thế: "...Là anh vô cớ gây rối."

Lương Sở Thương bởi vì thái độ mềm hóa của cô mà nâng khóe miệng, khi nhẹ giọng hỏi lại giống như đang dỗ dành: "Anh gây rối vô cớ như thế nào?"

"Diêu Côn...Em cùng anh ta cũng không có quan hệ gì. Là anh suy nghĩ nhiều, oan uổng em, còn phát hỏa với em."

"Em xác định là anh suy nghĩ nhiều?"

Tay Lương Mặc đang nắm góc tay áo của anh dần dần buộc chặt, cuối cùng thật sự không chịu được ánh mắt công kích của anh, cô không cam lòng mà thừa nhận: "Anh ta muốn theo đuổi em, vậy thì sao chứ? Em lại không đáp ứng. Nhưng còn anh, em chỉ cùng anh ta ăn bữa cơm mà thôi, anh dựa vào cái gì mà hung hăng với em?"

Anh chưa từng thừa nhận quan hệ của bọn họ. Là anh em, hay là người yêu, vẫn luôn đứng ở giữa hai phía nói không rõ ái muội, cô vẫn luôn không hỏi cũng không đại biểu cô không hiếu kỳ. Nếu có thể, cô thật sự muốn biết đáp án trong lòng anh --

"Em hỏi anh dựa vào cái gì?"

Đến, vấn đề lại vòng trở lại.

Không nghe được lời muốn nghe, Lương Mặc không kiên nhẫn mà nhắm mắt lại, không muốn nhìn anh, bất chấp tất cả, "Tùy anh nói như thế nào cũng được."

Cô ngoan cố lên thì cái gì cũng không nghe vào, Lương Sở Thương than một tiếng gần như không thể nghe thấy: "Mặc Mặc, em phải biết rằng bây giờ còn chưa phải thời điểm thích hợp."

Bị hai chữ "Mặc Mặc" làm cho chóp mũi chua xót, Lương Mặc trừng mắt với anh, muốn hỏi khi nào mới thích hợp, kết quả một chữ còn chưa kịp nói ra, anh liền cúi người liếm xuống môi trên của cô.

Ôn nhu đến cực điểm.

Ngay sau đó lại nhẹ nhàng liếm láp từng chút một, tuần hoàn tiến hành, đầu lưỡi mở ra khớp hàm của cô, đảo qua hàm trên, hai người nước bọt dây dưa, là thể nghiệm ôn nhu chưa từng có trước nay.

Cho dù không có lời ngon tiếng ngọt dễ nghe, Lương Mặc cũng biết, đây là Lương Sở Thương đang dỗ cô.

Cô bị hôn đến hai mắt lên men, đột nhiên cái gì cũng không thể hỏi ra miệng.

Nụ hôn lâu dài kết thúc, Lương Sở Thương cười nhạt dùng môi chạm chàm vào cái trán trơn bóng của cô, "Còn tức giận sao?"

Ngay từ đầu rõ ràng người cáu kỉnh là anh, bây giờ lại hỏi cô còn tức giận hay không. Lương Mặc dù có tức giận cũng không tức nổi nữa, cô lầu bầu: "Về sau anh không thể không phân rõ trắng đen mà oan uổng em."

Lương Sở Thương lập tức trở nên rất dễ nói chuyện, anh sảng khoái gật đầu, "Được. Còn gì nữa không?"

"Còn có..." Tròng mắt Lương Mặc xoay chuyển, "Về sau anh không thể lại hôn em hung ác như vậy, em đau."

Khi cô nói chuyện đến cuối luôn nhẹ giọng lại, hầu kết Lương Sở Thương lăn lộn, có chút phản ứng nhưng không biểu hiện ra ngoài, lại hỏi: "Còn nữa không?"

"...Tạm thời không có."

"Được." Lương Sở Thương cười, "Bây giờ đến lượt anh nói."

Lương Mặc tưởng anh sẽ nhường nhịn cô, có chút ngốc hỏi, "Anh có cái gì cần nói chứ?"

"Việc của Diêu Côn còn chưa có xong đâu."

Cùng lúc đó, cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng: "Ai ở đó vậy?"

Việc sợ nhất đã xảy ra, Lương Mặc không chút nghĩ ngợi liền ngồi xổm xuống. Thấy Lương Sở Thương vẫn không nhúc nhích, càng thêm nóng nảy, cô chụp lên cẳng chân anh một cái, "Anh nhanh đi ra ngoài ứng phó đi!"

Cằng chân vững chắc bị chụp một cái, Lương Sở Thương nhìn cô cuộn thành một đoàn, nhịn cười, cố ý ngồi xổm xuống, không vội không hoảng mà hôn cô một chút.

Thanh âm giày đạp trên cỏ càng ngày càng gần, Lương Mặc gấp đến sắp khóc, nào có tâm tư hưởng thụ kiều diễm, cô đỏ hốc mắt đẩy bả vai anh, không tiếng động nói: "Anh mau ra đi!"

Lương Sở Thương lại vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, anh lau mồ hôi lạnh trên trán cô, nhẹ giọng uy hiếp: "Chờ thi xong anh lại thu thập em."

Lương Mặc đột nhiên run lên, trong lúc xuất thần Lương Sở Thương đã đứng lên, đi ra ngoài.

Bình tĩnh.