Độc Thần

Chương 170




Thế cục cực kỳ nguy hiểm, Độc Nhĩ Kha không dám nghĩ ngợi nhiều, hai tay hoa lên, hai đầu ngón cái lóe lên tam sắc độc khí, ngón tay búng ra, hai chiêu Vạn Linh Sát Chỉ - Liên Sát chỉ một bắn tới một chưởng của Thạch Phá Thông, một bắn tới đầu xà khí của đại trưởng lão. Làm xong sắc mặt hái tái nhợt, móc ra một nắm Hồi Linh Độc Đan nuốt vào bụng, Độc Nhĩ Kha quát:

- Tiểu lang.

Cùng với đó chuyển mình, cả người uốn theo phương nghiêng giống như một cái kim đồng hồ hai đầu lệch đi, vừa thoát khỏi một chưởng của Thạch Phá Thông, vừa tránh đi một xà của Đại trưởng lão đánh tới đầu nó. Cùng với đó nó há miệng phun ra hai hỏa cầu bắn tới một xà khí còn lại đang hướng tới Độc Nhĩ Kha. Bởi vì Độc Nhĩ Kha ngồi trên lưng, mà cả người nó giống như kim đồng hồ xoay, kim xoay nhưng tâm không xoay mà Độc Nhĩ Kha lại chính nằm ở vị trí này.

Phụt... bùm...

Một lần nữa sát chiêu cuồn cuộn đánh ra va chạm nổ tung khiến cho không khí loạn động. Bụi đất cũng mù mịt, nhưng lại rất nhanh chóng bị bỏ lại phía sau bởi tốc độ ba người. Thế cục vẫn không ai làm gì được ai, Độc Nhĩ Kha cũng không bị thương gì, Tiểu Lang cũng thế mà Đại trưởng lão và Thạch Phá Thông cũng không đả thương hay làm gì được hắn.

Vù.

Đúng lúc này Tiểu Lang và Độc Nhĩ Kha cũng đã tới ngọn đồi phía trước, từ xa nhìn lại thì có vẻ thấy nó rất thấp, nhưng khi tới gần không ngờ nó lại cao hơn ba trăm thước, cây cối um tùm, chỗ đầu có vẻ nhọn, càng về phía sau thì lại to ra, mở rộng qua hai bên, giống như một cái đuôi con Ngạc Ngư vậy.

- Chặn hắn lại.

Cả hai người đồng thanh hô lên một tiếng, Đại trưởng lão và Thạch Phá Thông liên tục đánh ra những chưởng khí nhằm tăng tốc tối đa đuổi theo Độc Nhĩ Kha. Nhưng lại chậm một bước rồi, hai người Độc Nhĩ Kha và Tiểu Lang đã tiến vào ngọn đồi, chỉ thấy lờ mờ dưới khe tán lá những lùm cây um tùm kia.

- Hừ, ngươi tưởng như vậy mà thoát được sao?

- Trốn lên đó thì sao chứ?

Dứt lời Đại trưởng lão hai tay uốn lượn đánh ra ba con xà độc khí hướng thẳng tới phía lùm cây bên trên đầu Độc Nhĩ Kha. Thạch Phá Thông cũng không chịu kém cạnh, cả người đạp lên một ngọn cây, hai tây nâng cao mi mắt, một phách chưởng giáng xuống lùm cây này, mục tiêu chính là phá tan rào cản đánh tới Độc Nhĩ Kha.

Bành, bành...

Liên tiếp tiếng nổ vang lên, không có bụi đất mù mịt, cũng không có va chạm kinh khủng, mà chỉ có cây cối tán loạn liên tục gãy ngã, lá cây xào xạc bay đầy trời, chim chóc những nơi xa cũng kêu lên rồi thi nhau bay lên trốn chạy.



Một khoảng cây cối ngã nát, lộ ra một vùng đất trống hơn năm trượng, cũng lộ ra thân ảnh Độc Nhĩ Kha và Tiểu Lang chỉ có điều thân ảnh này lại rất nhanh chóng phóng về phía lùm cây phía trước, một đường thẳng dốc hướng lên đỉnh đồi.

- Muốn trốn.

- Vạn Xà Bôn Đằng – Ngũ Xà Toái Thiên.

Nhất thời Đại trưởng lão lại liên tục đánh ra năm đầu xà độc khí hướng tới phía trên đầu Độc Nhĩ Kha nện xuống, năm đầu xà độc khí tử sắc bao trùm một không gian hơn năm thước, tốc độ cực kỳ nhanh, cái miệng há ra, chấn nát tất cả những gì nó quét qua.

- Đại Lực Kim Cang – Cổn Địa Bạt Sơn.

Tư thái của Thạch Phá Thông có chút hùng dũng hơn, hai chân đạp lên một cành cây, cả người hạ xuống, hai bàn tay liên tục cuộn tròn, kình lực phát ra khiên không khí vang lên vù vù. Hai tay lại bắt đầu bạt ngang, liên tục phát ra bốn chưởng hơn một xích giống như muốn cuốn phăng tất cả những cây cối nó đi qua.

- Tiểu Lang.

Độc Nhĩ Kha cảm nhận uy hiếp vô cùng, phía trên sát khí cuồn trào khiến cho hắn ở dưới cũng cảm giác một cỗ nguy cơ trùng trùng. Không chút do dự hắn quát lên một tiếng, Tiểu Lang một bên phóng đi càng nhanh, đồng thời cũng ngạnh sang một bên. Cùng với đó Độc Nhĩ Kha nhét vào miệng Tiểu Lang mấy viên Hồi Linh Độc Đan.

Phành...

Vô số cây cối bị chưởng lực quét ngang cuốn phăng đi, lá cây tán loạn, cộng với uy lực của năm đầu xà độc khí chấn nát tất cả những thứ nó đi qua, nhất thời một khu đất trống hơn tám trượng lộ ra, cùng với đó xuất hiện một số hố đất sâu.

- Vèo..

Một số cành cây đánh lên Độc Nhĩ Kha và Tiểu Lang, tuy vậy với hai người bọn họ cũng chẳng tạo thành thương thế gì? Chỉ là có chút cản trở mà thôi, nhưng chỉ chốc lát hai người đã biến mất tại trong rừng cây. Lúc này sườn đồi có chút dốc hơn một chút, Độc Nhĩ Kha ước lượng lúc này chỉ còn cách đỉnh đồi chừng gần trăm thước.

Cũng với độ cao này hai người đại trưởng lão không thể phi hành tiếp, mà chỉ một bên duy trì tốc độ, thỉnh thoảng chân lại đập lên ngọn cây phóng đi, cố gắng không cho Độc Nhĩ Kha thoát thân.



Lúc này hai người Đại trưởng lão không hẹn mà dừng lại, không tiếp tục tấn công nữa, với độ cao này mà tấn công thì rất có thể bọn họ sẽ bị Độc Nhĩ Kha bỏ xa, cực diện rượt đuổi lại tiếp tục kéo dài. Bọn họ chỉ cố gắng đạp không đuổi theo mà thôi.

Vù.. xoẹt xoẹt.

Chỉ mười mấy hô hấp sau hai người Độc Nhĩ Kha đã tiến thẳng lên đỉnh đồi. Vừa lên tới đỉnh đồi đập vào mắt Độc Nhĩ Kha là một cảnh tượng khiến hắn kinh ngạc. Chỉ thấy phía trước cũng là một dải xanh xa thẳm, giống như đỉnh đồi vậy, Độc Nhĩ Kha thật không ngờ đồi này nhìn lúc đầu thì tưởng nó chỉ rất nhỏ bé và ngắn ngủi. Nhưng khi tới đỉnh núi phóng tầm mắt nhìn lại thì mới thấy nó là sai lầm.

Lúc này chỉ thấy ngọn đồi kéo dài vô tận, phóng hết tầm mắt Độc Nhĩ Kha mà vẫn không nhìn ra điểm cuối, xa xa mơ hồ còn nhìn thấy một số điểm lõm xuống lồi lên, giống như vô số ngọn chông vậy. Cảnh tượng trùng trùng điệp điệp hùng vĩ vô cùng.

Độc Nhĩ Kha không chút do dự mà thúc giục Tiểu Lang phóng đi, phóng tầm mắt từ xa nhìn lại thì lúc này phía trên ngọn đồi là một con đường khúc khuỷu giống như một khúc của Vạn Lý trường thành vậy. Bóng vàng đen như một con gió lướt như bay trong đám cây cối, từ trên nhìn xuống chỉ mơ hồ thấy vệt vàng đen qua khe tán lá. Phía trên hai người Đại trưởng lão và Thạch Phá Thông vẫn đạp ngọn cây đuổi theo.

Không còn có thể đạp không phi hành nhẹ nhàng như trước nữa, bị trọng lực ảnh hưởng, tốc độ của hai người giảm hẳn, không thể bắt kịp hai người Độc Nhĩ Kha, chỉ có thể cố gắng không bị kéo dài khoảng cách mà thôi. Dù thế vậy không một ai trong hai người từ bỏ. Trong lòng Thạch Phá Thông là quyết tâm trả thù cho nhi tử, và lòng tham với môn vũ kỹ Vạn Linh Sát Chỉ của Độc Nhĩ Kha. Còn Đại trưởng lão là mối thù quyết phải trả của đệ tử độc tông và thiếu tông chủ Ba Lan Khải. Ngoài ra lão còn tham vọng chiếm được vũ kỹ luyện thể và công pháp của Độc Nhĩ Kha.

Nếu nói về quyết tâm thì đại trưởng lão hơn hẳn, hắn là người cũng tu luyện độc công nếu như chiếm được công pháp của Độc Nhĩ Kha thì không khác gì như diều gặp gió, một bước lên mây. Còn vũ kỹ tu luyện nhục thân và các chiêu thức của Độc Nhĩ Kha, đặc biệt là những ấn pháp kia, lão cực kỳ quan tâm.

- Hừ, cho dù nhất thời không đuổi kịp ngươi nhưng ta không tin về sau ngươi không bị mệt chết, cũng như cạn kiệt linh lực.

Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, trong lòng kết luận một câu, lòng tin bắt sống được Độc Nhĩ Kha càng lớn. Vì thế lão càng kiên trì bám theo Độc Nhĩ Kha. Đại trưởng lão là thế, Thạch Phá Thông cũng không kém hắn có lòng tham với vũ kỹ của Độc Nhĩ Kha, bây giờ đại trưởng lão ở đây vì thế hắn càng phải nỗ lực cạnh tranh bắt cho được Độc Nhĩ Kha trước.

Ba người hai đuổi một chạy, cứ thế đã qua một ngày một đêm. Một ngày một đêm này không biết ba người đã chạy đi không biết bao nhiêu dặm, vượt qua không biết bao nhiêu mỏm đá, nhưng đặc biệt để cho hai người đại trưởng lão buồn bực là Độc Nhĩ Kha và Tiểu Lang kia dường như không hề biết mệt mỏi, cũng không hề có dấu hiệu cạn kiệt linh lực. Trong lòng Độc Nhĩ Kha trưởng lão nhớ tới cảnh tượng gặp Độc Nhĩ Kha luyện đan, thì không khỏi buồn bực một phen.

Còn Thạch Phá Thông thì không như vậy, trong một ngày một đêm rượt đuổi, hắn đã phục dụng mười mấy viên đan dược. Trong đó trung phẩm có, thượng phẩm có, tất cả đều rất đắt tiền, mục đích chỉ là để phục hồi linh lực. Tuy rằng hắn có thể câu thông linh khí trời đất nhưng đây là rượt đuổi, tiêu hao cũng không phải là hắn có thể chịu được. Linh khí thu nạp vào không kịp tiêu hao, vì thế hắn phải phục dụng đan dược quý mà thôi.

Nhìn lại Độc Nhĩ Kha vẫn thong thả ngồi trên lưng Tiểu Lang phóng đi trong lòng hắn cực kỳ buồn bực. Oán hận với Độc Nhĩ Kha càng thêm sâu nặng.

Lại thêm một ngày một đêm nữa, khoảng cách của ba người với Ba Lý thành đã gần vạn dặm rồi. lúc này cả ba người đều đã cảm thấy mệt mỏi rồi. Độc Nhĩ Kha thì không sao, nhưng Tiểu Lang dù có một chút, dù sao nó cũng chạy hai ngày hai đêm liên tục không ngừng nghỉ, tuy rằng Hồi Linh Độc Đan và ma thú hạch vẫn được Độc Nhĩ Kha đều đều cung cấp nhưng thể lực thì đã xuống dốc. Tốc độ cũng giảm đi hai ba phần.

Tiểu Lang là thế, hai người Đại trưởng lão Phả Lai và Thạch Phá Thông cũng vậy. Một đường chạy liên tục không ngừng nghỉ, không ăn uống, lại một mực phải tập trung quan sát để không bị mất dấu hai người Độc Nhĩ Kha cho nên hai người mệt mỏi vô cùng, bắt đầu đã có chút thoái chí. Giờ phút này không biết bọn họ đang ở trên địa phận của quốc gia nào nữa. Mà kẻ thù trước mặt vẫn chưa bắt được, còn chưa chạm được vào một góc áo của hắn nữa. buồn bực mệt mỏi lúc này lại biến thành oán hận đối với Độc Nhĩ Kha càng thêm sâu nặng.