Độc Thần

Chương 197




Yêu tinh vương dùng thần niệm quát lên, bỗng nhiên Vương tọa lại kêu lên ong ong, sau đó bên trái thì lóe lên hắc quang, bên phải lóe lên hồng quang, Yêu tinh vương cũng vậy, trái phải hắc hồng, đồng đạng cũng niệm một cái gì đó, sau đó hồng quang từ Vương tọa và trên tay hắn băt đầu tụ lại trên đầu Hắc trượng khiến cho nỏ sáng lên, hai màu tối sáng khiến cho nó nhìn rất ám muội.

Đoàn hắc quang và hồng quang tụ lại trên đầu Hắc trượng sau đó xoay vòng, ánh sáng bắn ra bốn phía, Yêu tinh vương gào lên một tiếng, Hắc trượng đánh ra.

- Chết đi!

Đoàn quang mang hắc, hồng bỗng nhiên khuếch đại lên, độ lớn cũng không kém gì đoàn lưỡng cực kiếm khí của Đỗ lão, cả hai lấy thế công vô cùng mạnh mẽ đánh tới.

- Uỳnh!

Hai sát chiêu va chạm, không khí bỗng nhiên nổ tung, tiếng nổ đinh tai nhức óc, một số tảng đá nhọn trong hang động bị chấn cho vỡ nát, liên tục rơi xuống đất.

Rạp rạp.

Một bóng người bay ra, chính là Đỗ lão, miệng đã rớm máu, trực tiếp bị bắn lên trên không. Cả người lộn mấy vòng, sau đó mới đáp xuống, cả người kéo lê trên mặt đất.

ộc.

Còn Yêu tinh vương thì ộc ra một ngụm máu, ngụm máu này không ngờ lại là màu đen đục. Sắc mặt lão càng thêm đen, có lẽ là thụ thương không nhẹ.

Cùng với đó vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, vụ nổ khiến cho rất nhiều kiếm khí và quang mang hai người bắn ra bốn phía, càn quét xung quanh, có tới mấy trăm trên yêu tinh bị bỏ mạng. Độc Nhĩ Kha thì nhanh trí hắn bắt hai tên yêu tinh để làm bia chắn, chỉ là như vậy hắn cũng bị kiếm khí sắc bén đâm tới da thịt, khiến cho trên người hắn có vô số vết thương lờ mờ, mà máu tươi rớm ra.

Bỗng nhiên từ trên cao lại có vô số yêu tinh nhảy xuống, nhìn qua có tới mấy nghìn, một số gia nhập chiến đoàn Đỗ lão, một số thì quấn tới Độc Nhĩ Kha. Tình cảnh của hắn lúc này càng thêm khốn khó.

Nhìn vô số yêu tinh phóng tới, trên mặt Đỗ lão hiện lên vẻ tàn nhẫn, quát:

- Các ngươi đã muốn chết thì đừng trách ta độc ác.

- Hỏa Diệm Đại Sát Tứ Phương!

Theo tiếng quát, trên người Đỗ lão bùng lên hỏa diệm, hỏa diệm này nhanh chống bành trướng, lan ra bốn phía, diện tích càng ngày càng lớn. Chỉ trong phút chốc đã lan ra hai mươi thước xung quanh, hỏa diệm đỏ rực, nhiệt khí nóng rực thiêu đốt, vô số yêu tinh đang lao đến không kịp tránh ra bị Hỏa diệm thiêu rụi, tốc độ vẫn không dừng lại lan ra, lan cả tới gần chỗ Độc Nhĩ Kha.



- Nhảy vào trong.

Đỗ lão quát một tiếng với Độc Nhĩ Kha, Độc Nhĩ Kha hiểu ý nhảy vào trong hỏa diệm, thật không ngờ nhảy vào hỏa diệm hắn cũng không cảm thấy nóng, hay bị hỏa diệm thiêu đốt, mà vẫn như bình thường, một chút nóng cũng không có.

Trong lòng Độc Nhĩ Kha cực kỳ kinh ngạc và sợ hãi. Hắn vừa nhìn thấy chính Hỏa diệm này đã thiêu vô số yêu tinh thành hư vô, một chút tro cốt cũng không còn, vậy mà mình ở trong hỏa diệm này lại không sao.

- Theo sát sau lưng ta!

Đỗ lão quát lên, Độc Nhĩ Kha cũng theo sát tới, hắn đưa mắt nhìn lại thì thấy Hỏa diệm đã lan ra hơn một trăm thước, Hỏa diệm thiêu rụi, ngay vả hắc thạch cũng bị nó đốt thành tro bụi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, vô số yêu tinh biến mất, điều này khiến cho những yêu tinh còn sống vô cùng sợ hãi, thi nhau bỏ chạy phóng lên phía trên vách núi, leo lên những cầu thang gỗ treo leo, trèo lên cao hơn, chẳng mấy chốc phía dưới chỉ còn một vài yêu tinh sót lại.

- Không được chạy, tiến lên giết chết lão già này cho ta.

Yêu Tinh Vương thấy vô số yêu tinh bị hỏa diệm của mình thiêu đốt, cũng không hề có biểu tình gì, lại nhìn thấy chúng yêu tinh thi nhau chạy trốn thì quát lên, vô số yêu tinh đang chạy trốn nghe được thì khựng lại, vẻ mặt nhìn Yêu tinh vương sợ hãi, lại nhìn Hỏa diệm tràn đầy khủng hoảng, trong nhất thời lưỡng lự không biết làm sao. Ở không được, mà đi cũng không xong.

Tiếng quát vừa dứt, từ trên người Yêu tinh vương lóe lên hai màu đỏ, đen. Tiếp theo đó hắn từ đâu lấy ra một cái sừng, đúng vậy, một cái sừng bàng bạc, dài hơn một xích, cong nhọn như một lưỡi liềm, trên chiếc sừng này lại xuất hiện rất nhiều hoa văn kỳ dị cũng không biết là hoa văn gì.

Hai luồng khí đỏ đen vừa quán nhập vào trong chiếc sừng bạc này, bỗng nhiên chiếc sừng lớn hơn một chút, sau đó dài ra, cũng nhọn hơn rất nhiều. Hai đoàn khí này quán nhập vào chiếc sừng bỗng nhiên tắt lịm, sau đó chiếc sừng ong ong lên một tiếng.

- Phụt.

Rất nhanh từ trên đó xuất hiện một quang mang màu bạc, quang mang này bỗng nhiên phụt lên, sau đó bắt đầu mở rộng, bao phủ lấy người Yêu Tinh Vương, tạo thành một lớp cương khí bạc. Yêu tinh vương bỗng nhiên phóng tới Đỗ lão, nhảy chửng vào trong Hỏa diệm.

Vừa tiếp xúc, lớp cương khí bàng bạc này lại không hề hấn gì, cũng không bị Hỏa diệm thiêu rụi, hay bị ảnh hưởng gì, Hỏa diệm không hề có tác dụng đối với nó. Thân hình Yêu tinh vương không dừng lại phóng tới Đỗ lão. Chiếc sừng bàng bạc đâm tới đan điền Đỗ lão.

Đỗ lão bị hành vi của Yêu tinh vương khiến cho hơi giật mình, nhưng rất nhanh hồi tỉnh lại, hừ lạnh một tiếng, hai tay hoa lên kết thành một ấn pháp kỳ dị, ấn pháp vừa ra, Hỏa diêm bùng phát, cùng với đó kiếm khí thoát ra, kiếm khí bạo xa, ấn pháp đánh ra hướng tới chiếc sừng bạc kia nện tới.

- Hỏa Diệm Ấn!

Oành.

Sát chiêu hai người va chạm, không khí bỗng nhiên nổ tung, cả hang động oanh động, tiếng động đinh tai nhức óc. Hai người Đỗ lão và Yêu Tinh Vương bỗng nhiên bắn ngược về phía sau, trên không trung lộn vài vòng, tiên huyết phun ra vẽ thành từng đoàn vòng cung. Đỗ lão bị đoàn khí bạc bắn lên, trên cánh tay bị rách một vệt dài, máu tươi từ trên kẽ tay rướm ra. Còn Yêu Tinh Vương cũng không kém, Hỏa diệm đỏ rực bắn tới, tuy có lớp cương khí bạc ngăn cản phần nào nhưng cũng không hoàn toàn chặn được. Lực đạo một ấn kia không phải đám hỏa diệm lúc trước có thể so sánh.

Bịch.



Độc Nhĩ Kha phóng lên, ôm lấy Đỗ lão hạ xuống, sắc mặt Đỗ lão lúc này đã tái đi, cánh tay máu tươi chảy ròng ròng. Miệng cũng thổ huyết, không ngờ máu thổ ra lại là máu sẫm.

- Tiên huyết!

Độc Nhĩ Kha hoảng sợ, nhìn thấy đoàn máu sẫm này thì hô lên, cho rằng Đỗ lão bị thương phun ra tiên huyết, chứng tỏ bị thương rất nặng.

- Không phải tiên huyết, mà là huyết khí, huyết khí có độc.

Sắc mặt Đỗ lão cực kỳ khó coi, lão giờ mới biết khí Yêu Tinh Vương này không ngờ tu luyện huyết công, hai màu đỏ, đen kia đều là huyết khí, đây là bí truyền của tộc hắn, hắc khí là đặc điểm của yêu tinh tộc, còn hồng khí là chỉ có vương tộc mới có. Cũng chính đoàn hồng khí này cho nên hắn mới xưng Vương.

Uỳnh.

Yêu tinh vương bị bắn thẳng tới vách động, đá vụn loảng xoảng rơi xuống.

Đỗ lão đứng điều tức tại chỗ, hai tay xòe ra, vận khí từ đan điền lên ngực, bắt đầu vận kình trục xuất đoàn huyết khí nhập thể kia.

- Thật không ngờ ngươi cũng có bản lĩnh như vậy.

Đỗ lão dùng thần niệm nói với Yêu Tinh Vương.

- Ngươi cũng không kém, thật không ngờ hỏa diệm của ngươi lại làm ta bị thương. Đã rất lâu rồi ta chưa bị thương. Hôm nay ta sẽ bắt ngươi trả giá gấp ngàn lần, ta phải xé xác ngươi, ăn tươi nuốt sống ngươi.

Yêu Tinh Vương đáp lời.

- Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh này!

Đỗ lão hai mắt đỏ lên, vẻ mặt giận dữ, quát:

- Hôm nay ta sẽ diệt sát ngươi.

Lời vừa dứt thì trên người bỗng nhiên linh lực trào ra, không ngờ lại có hai màu đỏ, trắng. Màu đỏ là hỏa linh lực, màu trắng là thủy linh lực. Một cuồng bạo hủy diệt, một bền bỉ nhu thuần. Đỗ lão lật tay một cái, tam sắc chủy thủ trên tay Độc Nhĩ Kha bỗng nhiên thoát ra, bắn tới phía lão. Tay biến thành trảo chộp lấy tam sắc chủy thủ, hồng bạch linh lực tràn ra, phát ra quang mang chói mắt, chủy thủ vung lên, kiếm khí đầy động, mũi chủy thủ chém tới Yêu Tinh Vương.