Độc Thần

Chương 206




Dằn lại niềm thương nhớ, hắn bảo Tiểu Lang phóng đi, tìm một con suối gần đó tắm rừa một chút. Cũng nhân lúc này dựng trại qua đêm, hắn cũng không muốn ở trong thành thị. Hắn chỉ dự tính ngày mai mới men theo thành thi chạy đi.

Mất gần nửa canh giờ mới tìm được một con sông nhỏ, con sông này bao quanh một khúc rừng cây phía Bắc, nó cũng men theo bìa rừng, con sông này rất ngắn, có khi chỉ có mấy ngàn thước, lòng sông chỉ tầm ba thước, nhìn rất chỉnh tề, không giống như một con sông tự nhiên mà giống như một con sông nhân tạo.

Độc Nhĩ Kha không quan tâm, sau khi tắm rửa xong, Tiểu Lang đã săn về một con thỏ rừng. Độc Nhĩ Kha đốt lửa, bắt đầu nướng thịt thỏ, Tiểu Lang ở bên cạnh hào hứng nhìn, cái lưỡi của nó cái thè thè ra, liếm liếm.

Món ăn cũng nướng xong, thịt thỏ thơm phức, Độc Nhĩ Kha chỉ ăn hai cái đùi, còn lại ném cho Tiểu Lang ăn hết, tuy vậy Tiểu Lang vẫn chưa ăn đã, hắn phải lấy thêm thịt tươi ở trong Giới Chỉ ra nướng cho nó. Thịt này chính là thịt con hổ vằn xấu số đã tấn công hắn lúc trước.

Ăn uống xong xuôi thì bỗng nhiên trời nổi gió, con gió mang theo hơi ẩm lại lạnh lạnh, khiến cho đống lừa bị dần nhỏ đi. Nhìn trên trời có mấy trắng xám, có vẻ rất âm u.

Hai người chui vào lều trại, lều trại này là do Độc Nhĩ Kha cải tiến từ cái dù lúc trước, bây giờ cải tiến lại một chút là dùng được.

Vừa chui vào lều thì trời nổi mưa, cơn mưa này lại rất nhỏ, nhưng mà lại rất dai, mưa phùn. Tuy vậy tới buổi sáng thì cũng tạnh, qua đó mây tan, nhường cho mặt trời ấm áp ló ra.

Những tia nắng đầu tiên chiếu xuống, chim hót líu lo, những giọt sương mai, mưa ướt ánh lên sắc màu giống như những viên kim cương. Lúc này Độc Nhĩ Kha cũng đã dậy, hắn bắt đầu bằng diễn luyện lại tất cả các chiêu thức trong vũ kỹ, Hàn Băng Chưởng, Vạn Linh Sát Chỉ, Ngũ Hành Luyện Thể, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm, đều được hắn tập được một lần.

Thân trên ở trần, mồ hôi nhễ nhại, Độc Nhĩ Kha lại nhào xuống sông tắm một hồi, sau đó mới nướng thịt cho bữa sáng. Lúc này ngửi được mùi thịt thơm Tiểu Lang mới chịu thức dậy.

...

Men theo khu đất bằng trước thành thị, một bóng vàng đen lướt đi rất nhanh, từ xa nhìn lại thấy tàn ảnh phía sau. Cái bóng này chính là Độc Nhĩ Kha đang cưỡi Tiểu Lang men theo thành thị hướng phía Tây Bắc phóng đi.

Trải qua nửa ngày, hai người cũng vượt qua được tòa thành đầu tiên, tiếp tục thẳng tiến, gặp thành chặn thì chạy vòng, không có cản trở thì thẳng tiến. Dọc đường đi có một số dong binh nhìn thấy hai người, chỉ là bọn họ không rõ là gì, tốc độ của hai người quá nhanh, phía sau là tàn ảnh khiến cho bọn họ lầm tưởng. Một số kẻ cũng tò mò chạy theo nhưng mà không theo kịp, có khi bắt kịp chỉ là cái tàn ảnh mà thôi.

Mất thêm nửa ngày nữa, trời cũng đã sắp tối. hai người đã chạy được hơn năm trăm dặm. Tốc độ của Tiểu Lang tuy nhanh nhưng mà nhiều khi phải chạy vòng, cho nên bị giảm đi rất nhiều, quãng đường cũng bị ngắn lại.

Vừa chạy vừa nghỉ, hai người cũng đã chạy tới một tòa thành phía sâu, đây là tòa thành thứ sáu kể từ khi hắn ra khỏi rừng, cũng là tòa thành lớn nhất, đồ sộ nhất mà hắn từng thấy, trên tường thành cao hai mươi thước có một tấm thiếp vàng, trên ngạo nghễ viết ba chữ “Chí Tôn Thành”.

Sắc trời cũng đã tối, lúc này bầu trời cũng khá nhiều sao, Độc Nhĩ Kha dừng lại trước cổng thành một ngàn thước, hắn nhìn thành, rồi lại nhìn Tiểu Lang, đắn đo một lúc quyết định để Tiểu Lang ủy khuất vào trong Giới Chỉ không gian, còn hắn thi triển bộ pháp bước nhanh về phía cửa thành.

Hắn nhanh chóng tới được con đường cái dẫn tới cửa thành, con đường này rất rộng và được lát bằng đá ong. Trên đường người đi kẻ lại khá vội vã, lại có một thương đội đang dẫn hàng vào thành, người chủ lúc này đang giao phí vào thành cho tên lính canh.

Độc Nhĩ Kha tiến tới cửa thành thì bị một bàn tay chặn lại. Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy trước mặt có năm tên lính canh đang nhìn hắn, một tên có vẻ cười cợt, nhìn hắn, tên này cũng chính là kẻ đưa tay chặn Độc Nhĩ Kha. Ánh mắt Độc Nhĩ Kha như kiếm quét tới, tên kia bị ánh nhìn của Độc Nhĩ Kha làm cho chùn lòng, chỉ là chức trách của hắn nên hắn vẫn không sợ mà đứng thẳng lên.

- Bao nhiêu?

Độc Nhĩ Kha biết hắn vì chuyện gì chặn mình lại, hắn trực tiếp hỏi.

- Ba... Ba kim tệ.

Tên kia lắp bắp, Độc Nhĩ Kha gật đầu, không nói gì, tay lật một cái mười lăm khối kim tệ hiện ra, hắn vung tay một cái, ba khối ném tới một tên, vung lần thứ hai ba khối khác tới một tên khác, cứ thế năm lần cả năm tên nhận được ba kim tệ.



Năm tên kia bị hành động của Độc Nhĩ Kha làm cho ngẩn ngơ, nhất thời không biết nói gì, chỉ là một lúc sau mới sực tỉnh, trong tay ba kim tệ lóng lánh, ánh lên khuôn mặt đang tươi cười của bọn hắn. Đám lính canh tỉnh ngộ, muốn quay sang cảm tạ Độc Nhĩ Kha, nhưng mà quay sang lại không thấy đâu, nhìn ngó xung quanh cũng không thấy.

- Đại ca, con mồi xuất hiện, con mồi này có vẻ rất hào phóng, có thể là con dê béo đây!

Tại một góc khuất gần cửa thành, ba tên thanh niên đang dõi ánh mắt theo bước chân Độc Nhĩ Kha. Một tên trong đó hướng tới tên cao to nhất nói. Tên này rất là bữu hãn dữ tợn, vẻ mặt bạnh trợn, lúc này tên kia nhìn Độc Nhĩ Kha có chút đăm chiêu, bởi vì hắn vừa rồi vận dụng bí thuật nhưng vẫn không nhìn ra cấp bậc của Độc Nhĩ Kha, nhìn Độc Nhĩ Kha hắn lại cảm giác được có chút nguy hiểm.

- Đại ca, ngươi sợ sao? Khó lắm mới tìm được con mồi béo, ta khẳng định hắn là người bên ngoài tới. Bây giờ ở Chí Tôn thành này rất khó sống, sắp tới diễn ra sự kiện ấy, bảo đảm minh chủ sẽ quét dọn thành một lượt, bây giờ chúng ta không phòng bị thì tới ngày đó nhất định sẽ bị đói.

Tên kia thấy người thanh niên cao to vẫn không tỏ vẻ gì nên khuyên nhủ.

- Hoắc Đản, ngươi không cần nói thêm nữa, tiền chúng ta nhất định phải lấy, nhưng mà phải thật cẩn thận, ta từ trên người tên kia cảm giác được một tia nguy hiểm, trước giờ trực giác của ta rất chính xác. Với lại ta vẫn không thể nhìn ra tu vi của hắn, ngươi nói xem chúng ta có phải cẩn thận không đây.

Thanh niên bưu hãn thủ lĩnh ba người nói.

- Đại ca, huynh đã cẩn thận thế vậy thì để cho đệ thăm dò hắn.

Một tên khác nói.

- Từ Mục, đi cũng được, nhưng phải thật cẩn thận, tuyệt đối không được động thủ với hắn. Không được làm bậy, có chuyện gì kịp thời báo về cho chúng ta, chúng ta vạch ra kế hoạch.

- Vâng!

Nói xong hắn vút một tiếng, biến mất trong bóng tối.

...

Những chuyện này Độc Nhĩ Kha cũng không biết, hắn vẫn bước đi trên đường cái, đường cái rộng rãi, hai bên hai dãy nhà buôn bán tấp nập, đèn đuốc sáng chưng, lại có cả đèn lồng thắp lên chiếu rọi khiến cho con đường đầy ánh sáng.

Hòa vào dòng người tấp nập, Độc Nhĩ Kha từ một trung niên dò hỏi được một khách điếm lớn ở trong thành. Khách điếm này nằm ở gần trung tâm thành, là gia sản của minh chủ hiện nay.

Nói tới minh chủ, Độc Nhĩ Kha đôi lúc đều nghe được hai từ này, lại còn nghe được người ta thỉnh thoảng bàn tán về sự kiện trọng đại gì đó sắp diễn ra.

...

Bỏ hết không quan tâm, Độc Nhĩ Kha tìm được khách điếm lớn nhất thành, phải đi bộ mất nửa canh giờ. Tất nhiên tốc độ đi bộ của hắn vô cùng nhanh.

Khách điếm Độc Nhĩ Kha vào là một tòa khách điếm rất lớn, có tất cả năm tầng, mỗi tầng đều rất bề thế. Chỉ có cửa của nó cũng đủ cho hai mươi người ra vào cùng lúc, trước cửa treo một tấm hoành phi rất lớn, trên tấm hoành phi có đề ba chữ rồng múa phượng bay “Đồng Đạo”.

Hai từ này chỉ là chung chung nhưng để cho Độc Nhĩ Kha có một cảm giác như khách điếm này chính là chỉ dành cho người trong võ lâm. Trước cửa có hai hành hộ vệ đao kiếm nghiêm trang, mỗi người đều có vóc dáng cao to, thân hình lực lưỡng. Để Độc Nhĩ Kha kinh ngạc là không ngờ những hộ vệ canh cửa này lại toàn bộ tu vi Linh Tông. Không những thế đều là Linh Tông Trung Giai trở lên.

“Xem ra khách điếm này không đơn giản, rất có thể thuộc về thế lực khổng lồ nào đó.”

Trong lòng Độc Nhĩ Kha thầm nhận định một câu, sau lại suy nghĩ tới cái tên Chí Tôn Thành. Cái tên này nghe rất bá đạo, có vẻ trong thành có một cỗ thế lực rất lớn, cũng có thể sau cái lần đại hội gì gì đó mà mọi người nhắc tới Độc Nhĩ Kha sẽ biết. Hắn cũng rất có hứng thú với việc này, hắn dự định ở lại đây một thời gian, quan khán đại hội này một chút, sau khi xong mới rời đi.



Hắn lại không biết rằng sau lần này lại để lại mộc mốc trong quãng đời của hắn.

Lúc này đa phần khách trong điếm xuống ăn tối, cho nên lúc này khách điếm rất náo nhiệt. Thấy Độc Nhĩ Kha tiến vào mà tên tiểu nhị cũng không tiến lại đón tiếp, mà hắn hớt ha hớt hải nào là bưng đồ, ghi món ăn...

Độc Nhĩ Kha không có rảnh chờ hắn, đi thẳng tới quầy tính tiền, ở đó có một tên chường quầy khoảng chừng bốn lắm, bốn sáu tuổi, dáng người cao gầy, lại có một bộ râu dê dài.

Thấy Độc Nhĩ Kha tiến tới tên chưởng quầy này tỏ vẻ tươi cười nói:

- Khách quan, ngài muốn tính tiền phòng hay tính tiền ăn?

Lão cũng không biết Độc Nhĩ Kha lúc này mới tới, cho nên hắn mới hỏi như vậy.

- Chưởng quầy, ta tới là để mướn phòng, không biết chỗ ông còn không?

- Mướn phòng? À vâng vâng, xin ngài chờ chút, ta xem lại sổ sách.

Chưởng quầy hơi bất ngờ, vội vàng lấy cuốn sổ dày, lại nhăn nhó ra tra.

- Không cần phải làm vậy, ta muốn muốn phòng tốt nhất, lão có phòng chữ Thiên chứ?

- Phòng chữ Thiên?

Chưởng quầy lại bất ngờ lần hai.

- Sao, chẳng nhẽ chỗ ông không có phòng chữ Thiên hay sao?

Chưởng quầy nghe vậy mới hiểu ra, nguyên lai là tên này muốn mướn phòng tốt nhất, hắn nói:

- Khách quan, chỗ chúng ta phòng chia làm bốn loại, bình thường, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Cho nên loại phòng ngài nói có phải là loại cực phẩm không? Ý ta nói là loại chữ Thiên đó!

- Được rồi, ta lấy loại cực phẩm!

Độc Nhĩ Kha nói, thái độ của hắn rất dứt khoát khiến cho chưởng quầy trong lòng đại hỉ, hắn vẫn còn nhớ phòng cực phẩm chỉ còn hai, mà mỗi một phòng mướn không hề rẻ, mỗi một ngày mười Hạ Phẩm Linh Thạch, khoản này đã bằng năm lần khoản hắn thu được từ phòng thượng phẩm.

- Tốt, phòng cực phẩm vẫn còn, mỗi ngày mười Hạ Phẩm Linh Thạch, nếu mướn nửa tháng trở lên thì sẽ được chiết khấu mười phần trăm. Xin hỏi công tử muốn ở bao nhiêu ngày.

Hắn thay đổi cả cách xưng hô, thái độ rất là lịch thiệp, vẻ mặt tươi cười nhìn Độc Nhĩ Kha.

- Vậy lão cho ta một phòng, ta ở tạm mười lăm ngày vậy. Đây là tiền của lão!

Hắn lật tay, lấy Linh Thạch Hạ Phẩm ra, đếm đủ một trăm ba mươi lăm khối đưa cho lão.