Độc Thần

Chương 223




Võ Đại Thương và Hạ Nhất Phàm cười nhạt, Trần cô cũng đăm chiêu, chỉ có tông chủ Thiên La Tông Hắc Thiên La là liếc xéo hắn một cái đầy khinh bỉ, lạnh nhạt nói:

- Đó là vũ kỹ! Hắn còn chưa đạt tới tu vi Linh Vương. Theo ta thấy thì ngay cả Linh Tông hắn cũng chưa đạt tới. Đúng là tầm nhìn hạn hẹp!

Người này không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã khiến cho Kiền Kiến nghẹn họng, hắn vô cùng tức giận đối phương nhưng mà không thể làm gì được, lúc này không thể gây được.

Hắc Thiên La cười khỉnh, đưa tay nâng chén trà uống một ngụm ánh mắt dõi theo trận đấu.

- Ta thua!

Lý Nho không thể tiếp tục tái chiến cho nên nhận thua, chỉ là vẻ mặt của hắn cực kỳ không cam lòng, lại có cảm xúc khó tả, có chút xấu hổ, có giận có ghét, có nể phục…

Lúc trước hắn còn nói nhìn Độc Nhĩ Kha ở bên trên diễu võ dương oai cho nên mới lên võ đài muốn đạp Độc Nhĩ Kha xuống vậy mà bây giờ ngay cả đánh cho đối phương một chưởng cũng không được chứ nói gì tới đạp đối phương xuống. Trong lòng hắn có chút xấu hổ, chri là bị vẻ cười cười bên ngoài của hắn che đi.

- Ngươi rất giỏi, chỉ là ngươi cũng không trụ được bao lâu đâu, theo ta thấy người lên sau sẽ càng mạnh hơn ta, ngươi cứ tự mà lo liệu đi.

Độc Nhĩ Kha cười, hắn biết cái tên này muốn nói gì chỉ là trong lòng hắn cũng không để tâm chuyện này, mặc kệ đối phương châm biếm đả kích hắn thì hắn vẫn làm ngơ, hắn nói:

- Ai bảo ta sẽ đấu tiếp? Ta đã đấu gần mười trận rồi, cả người cũng đã mệt rồi, hôm nay đánh thế là đủ rồi, ta cũng không phải lên võ đài là để tranh chức tướng quân gì gì đó.

Nói xong hắn chắp tay về phía Lạc Bất Minh nói:

- Lạc tông chủ, hôm nay đánh đủ rồi, ta xin dừng lại ở đây, nếu đại hội ngày mai còn tiếp tục thì ra sẽ tới. Cáo từ!

Nói xong hắn xoay người bước xuống võ đài, vừa đi qua Lạc Bất Minh thì chợt nghe lão nói:

- Hảo tiểu tử, ngày mai tiếp tục nhé! Đại hội còn diễn ra trong ba ngày nữa!

Độc Nhĩ Kha không nói gì, chỉ hơi gật đầu bước chân càng nhanh hơn tiến về phía đám người Lương Đại, Lương Nhị, Lương Tam. Độc Nhĩ Kha đi tới đâu đều có người dạt ra chừa ra thành một đường cho hắn đi tới, cho tới tận khi nhìn thấy ba người Lương Đại, Ba người Lương Đại ở phía dưới nở mày nở mặt khoe mẽ Độc Nhĩ Kha là đại ca của bọn chúng, vv…Bây giờ thấy Độc Nhĩ Kha đi xuống bọn chúng nhanh chóng tiến lên đón tiếp, ánh mắt đầy đắc ý nắm quyền cảm ơn đám võ giả xung quanh đã cổ vũ cho đại ca của mình, thực ra ý của bọn chúng là khoe mẽ là chính.

Bốn người luồn lách hướng bên ngoài Chí Tôn gia trang bước đi. Chỉ hai khắc sau mọi người đã trở về khách điếm lúc trước.



Độc Nhĩ Kha đúng như lời hứa thu hồi lại Ngũ Thải Phệ Trùng cho Lương Đại, Lương Đại sau khi gỡ được mối họa trong lòng nhưng lại không mấy vui vẻ, từ khi chứng kiến Độc Nhĩ Kha chiến đấu trên võ đài trong lòng hắn sinh ra sóng gió dữ dội. Hắn muốn theo Độc Nhĩ Kha và cũng ngỏ lời nhưng mà bị Độc Nhĩ Kha thẳng thừng từ chối. Tuy nhiên Lương Đại cũng không từ bỏ, trừ những ngày có việc ra hắn luôn quanh quẩn bên khách điếm mong tiếp cận Độc Nhĩ Kha. Hai vị huynh đệ của hắn tuy cũng động tâm đi theo Độc Nhĩ Kha nhưng mà cũng không đến nỗi cầu xin hắn đối với việc lão đại làm cũng không mấy đồng ý, tuy nhiên bọn họ cũng không ngăn cản.

Vừa về khách điếm Độc Nhĩ Kha đóng sập cửa lại, ngồi xếp bằng cẩn thận hồi tưởng lại cuộc chiến ngày hôm nay. Rút ra những kinh nghiệm, ghi nhớ những chiêu thức để mình học tập, các ứng phó các tình huống hay cách né tránh những tuyệt chiêu của đối thủ.

Mất cả buổi chiều suy nghĩ và sắp xếp Độc Nhĩ Kha đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm, tận cho tới khi bụng bắt đầu đói meo hắn mới dừng lại gọi hai bàn ăn ăn uống một hồi.

Ăn uống xong hắn lại đóng cửa tu luyện, Tiểu Lang vẫn ngồi một bên lười biếng lim dim mắt, nó vừa mới ăn no nên cảm thấy buồn ngủ, ở đây mỗi ngày đều bị Độc Nhĩ Kha bỏ vào trong Giới Chỉ khiến cho nó không có không gian hoạt động cho nên rất buồn chán, bây giờ lại có vẻ rất lười. Nó nằm đó lim dim nhưng chưa ngủ hẳn nó còn phải làm công việc thủ hộ cho Độc Nhĩ Kha nữa.

Tu luyện một hồi Độc Nhĩ Kha kiểm tra lại thì thấy lúc này đã hết Bát Bộ Diêm Vương Đoạt Mạng hắn không khỏi thở ra một hơi, trong lòng dự định sau đợt này có lẽ sẽ tìm một chỗ bế quan luyện chế một ít độc dược.

Tâm thần chìm vào trong Xuyên Tâm Nhãn, Xuyên Tâm Nhãn được vận dụng cảnh tượng hai đầu Ngũ Thải Phệ Trùng hiện lên trong đầu, hắn không khỏi mừng như điên bởi vì hình dạng của hai đầu Ngũ Thải Phệ Trùng đã có biến hóa, màu sắc trong suốt hơn một chút, thân hình chúng hơi to và dài hơn, lúc này đã có độ dài hơn một thốn rồi. Độc Nhĩ Kha có cảm giác hai đầu Ngũ Thải Phệ Trùng này đã mạnh hơn trước rồi.

Tâm thần chuyển vào đồ án kinh mạch do hắn đang mường tượng dở dang của tầng ba Âm Dương Độc Công, hắn bắt đầu tập trung tìm kiếm những đường kinh lạc ngoài ra hắn còn tìm kiếm cảm giác đột phá.

Đến tận khi tìm hiểu tới nửa đêm thì cả người Độc Nhĩ Kha đã mệt mỏi cùng cực, hắn bắt đầu thiếp đi.

Khi ánh sáng đầu tiên hắt qua khe cửa thì Độc Nhĩ Kha cũng tỉnh dậy, hắn ngồi dậy thì thấy Tiểu Lang đang nằm bên mình. Đưa tay vuốt ve nó một lúc hắn mới rời giường tiến ra mở cửa sổ. Ánh nắng đầy sức sống chiếu vào khiến cho căn phòng thêm tươi mắt, Độc Nhĩ Kha còn ngửi được mùi của gió, mùi của sương, mùi của nắng. Hắn như chìm vào trong giấc nồng mê ly, cả người cảm giác vô cùng thoải mái và sảng khoái.

Hít!

Hắn dùng sức hít thật sâu một cái, một mùi thơm phức đập vào mũi, lập tức ánh mắt Độc Nhĩ Kha chuyển về phía phát ra mùi thơm. Đó thật không ngờ là mùi được phát ra từ dưới khách điếm, bước chân hắn không tự chủ được mà đi theo mùi phát ra.

Xuống hắn tới tầng trệt thì mùi thơm này nồng nặc nhất, ánh mắt Độc Nhĩ Kha nhìn chằm chằm một nam tử có vẻ to cao rắn chắc, màu da ngăm đen đang quay lưng về phía hắn uống rượu. Trong tay hắn cầm một bình rượu lớn đang từng ngụm từng ngụm thưởng thức dáng vẻ của hắn cực kỳ sảng khoái.

Người này một thân y phục màu nâu xanh, trên người còn một ít phục sức, tóc để xõa dài ngang vai, cả người rất là cường tráng. Trên bàn ăn của hắn là một đĩa rau xào, một con gà luộc và một cân thịt bò.

Ực!

À à à à!

- Rượu ngon! Ha ha ha!



Hắn uống vào một ngụm đặt mạnh chum rượu lên bàn, vỗ đùi một cái sảng khoái hô lên rượu ngon.

- Ực!

Độc Nhĩ Kha không tự chủ được nuốt nước miếng ừng ực, bước chân cứ thế tiến lại phía nam tử đang uống rượu.

Lúc này cũng có rất nhiều người đang ăn ở dưới này, bọn họ cũng nhiều người nhìn chum rượu trong tay nam tử mà nước nước bọt, nhiều người còn le le lưỡi rồi chép chép miệng có vẻ như cách không nhấm rượu vậy, bộ dáng thật là buồn cười. Tuy vậy nhưng không có ai tiến tới gần nam tử kia, ánh mắt bọn họ nhìn nam tử đầy ngưỡng vọng và kính trọng, ngoài ra còn có một chút kinh sợ. Hiển nhiên nam tử này có lẽ là nhân vật không phải bọn họ có thể tiếp cận.

- Hử!

Nam tử cảm giác có người tiến gần thì hừ một tiếng, động tác cầm chum rượu có vẻ chậm lại, hắn cũng không quay lại mà giữ nguyên tư thế xem người đến muốn làm gì?

Độc Nhĩ Kha căn bản không có nghe thấy, cái mũi hắn hít hít một hơi thật dài, sau đó tay vươn ra chụp một cái, không quản tới nam tử, bàn tay nhanh như thoát chộp lấy chum rượu trên tay nam tử, rượu vừa tới tay hắn dốc lên uống một ngụm thật lớn.

Rượu vừa vào miệng, một cảm giác thơm mát, hơi cay nồng, rượu tới bụng thì cảm giác nóng rực như có một cỗ nhiệt hỏa êm ái ngấm vào da thịt khiến cho giác quan con người ta như đang được bay bổng. Mùi thơm vẫn còn đọng lại trong mũi, vị ngọt mát thanh nồng, cay cay, ấm ấm còn đọng lại trong lưỡi, cỗ nhiệt hỏa như lửa hừng hực cháy khiến con người ta như bừng bừng tráng chí còn lưu lại trong bụng.

- Rượu ngon! Rượu ngon! Ha ha! Rượu ngon tuyệt đối không thể lãng phí!

Nói xong hắn lại dốc chum uống một ngụm thật lớn, sau đó lại cười ha ha nói:

- Không biết rượu ngon này là của ai, đúng là rượu ngon, rượu ngon phải có mồi ngon!

Hắn bụng đã đói lại có rượu ngon nhìn thấy thịt rượu trên bàn không kìm nổi đưa tay chụp lấy một cái đùi ra đưa lên miệng ngấu nhiên cắn xé.

Ngoằm ngoằm!

- Mồi ngon! Rượu ngon! Ha ha!

Nói xong hắn lại một ngụm rồi lại một ngoạm. Vừa nuốt vào miệng thì một bàn tay như gọng kìm kéo chặt hắn lại, bàn tay lực lưỡng không chút do dự giật lấy chum rượu trên tay hắn, còn cả cái đùi gà còn gặm dở dang nữa.

Những người bên cạnh đều trợn mắt há hốc mồm, nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này thì cười ra mặt, bộ dáng giống như xem kịch vui, có kẻ cười nhạo Độc Nhĩ Kha đúng là thằng ngu. Không biết sống chết, vậy mà dám động vào người đó.