Độc Thần

Chương 252




- Ực!

Nuốt vào một viên Hồi Linh đan hồi phục được hai thành linh lực, ánh mắt Võ Thương Khung nhìn bóng vàng phía trước tràn đầy sát khí, lửa giận xung thiên, hắn gào lên một tiếng, một chưởng nhắm thẳng bóng vàng đánh ra.

- Ầm!

Chưởng kinh màu nâu đất, lúc đầu chỉ là một bàn tay nhỏ, dần dần bành trướng lên cỡ một xích như đạn pháo xé gió đánh về phía Độc Nhĩ Kha và Tiểu Lang. Nhưng mà khoảng cách quá xa, cộng với tốc độ của Tiểu Lang cũng rất nhanh, một chưởng kia bị bỏ lại phía sâu ầm ầm nện lên mặt đất, bụi đất mịt mù, tầm nhìn cản trở.

- Hàn Kha! Lão tử phải làm thịt ngươi!

Một chưởng thất bại, Võ Thương Khung rống lên giận giữ, trán đã nổi gân xanh, tròng mắt cũng bắt đầu nổi lên tơ máu.

.......

Kim Lang thành là thuộc Kim Lang quận, nằm ở phía tây bắc miền trung Thiên Nhai đế quốc. Từ thành này muốn đi tới biên cảnh chỉ cần vượt qua quận Sâm Liên là đến được. Kim Lang thành có diện tích khá nhỏ, nhưng mà lại khá sầm uất, nơi đây gần biên cảnh cho nên buôn bán tấp nập, kẻ đi người vào rất nhiều. Nhưng mà những ngày gần đây lại không có một bóng thương nhân nào, có đi lại chẳng qua lại một ít dân thường. Mà đại đa số những người này đều gánh trên vai, mang theo túi quần áo vội vã bước đi. Bọn họ chính là những người dân tản cư cuối cùng. Cũng vừa nhận được lệnh tản cư của chính quyền quận, đó cũng chính là dấu hiệu của một cuộc chiến sắp bắt đầu.

Tại một khu đất trông trong khu rừng thưa phía đông Kim Lăng thành, đèn đuốc sáng rực, lán trại mọc như nấm, vệ sĩ thủ hộ nghiêm ngặt, thỉnh thoảng có đội tuần tra bước đi có luật kiểm tra xung quanh.

Từ trong đem tối nhưng vẫn có thể nhìn ra những người này tay mang trọng binh, thân mặc giáp chiến, thỉnh thoảng có kẻ cầm đuốc sáng trong đoàn tuần tra rọi đông rồi rọi tây. Đâu có còn nghe mật âm giữa các binh sĩ, cũng như mật âm đổi ca.

Đây chính là đại bản doanh của đại nguyên soái Chu Kiệt Luân, hắn nhận lệnh hoàng gia thống lãnh 10 vạn binh tinh nhuệ dẫn đầu đêm tiến, ngày nghỉ tiến về phía Tây Bắc dãy núi Trường Trung, tập trung bao vây quân địch, phía sau hắn cách đó 20 dặm còn có một doanh trại như vậy, đội quân này có nhiệm vụ yểm trợ với 20 vạn binh sĩ trang bị nhẹ.

- Nhổ trại!

Bỗng nhiên có một tiếng quát uy nghiêm vang lên, vừa nghe tiếng này vô số binh sĩ bắt đầu tràn ra, ai có nhiệm vụ của người nấy, giống như diễn tập vô số lần, người nhổ cọc, người gấp lán, người đóng gòi, đánh xe...

Chỉ trong chưa đầy nửa khắc, toàn bộ doanh trại dày đặc như nấm chiếm diện tích hơn dặm vuông đã nhổ xong, dưới mặt đất chỉ còn lại dấu vết mờ mờ.

-Giờ Tuất đã điểm, lên đường!

Giọng nói uy nghiêm lại một lần nữa vang vọng khắp doanh trại, thanh âm cực kỳ uy lực, khí khái, rất có khí thế quân vương, giọng nói được gia trì thêm linh lực khiến cho mọi người nghe mồn một, không ai nói một lời, đội quân mang khiên giáp đi trước, cung tên phía sau, sau nữa là quân mang trọng binh...

Mà chính giữa là một chiếc xe ngựa bọc thép đen kịt, ba ngựa kéo, bên trên cũng có hai người đánh ngựa, bao quanh xe ngựa là nhóm binh sĩ tay trái mang khiên thuẫn, tay phải mang trường thương giáo kích, thân mặc trọng giáp vô cùng cẩn thận đem xe ngựa bảo hộ xung quanh. Hiển nhiên xe này chính là xe của vị đại nguyên soái Chu Kiệt Luân.

.......



Ở một phía khác, cũng chính là đại bản doanh của La Vận tông, đây là một tông môn hạng trung tại Thiên Nhai đế quốc, nằm dựa lưng vào dãy núi Trương Trung.

Nơi đây cách U Cốc khoảng 250 trăm dặm, đường đi tới đó hiểm trở, núi non trùng điệp gập ghềnh khó đi. Trường Trung là dãy núi vắt chéo miền trung Thiên Nhai đế quốc, từ bắc xuống nam theo hướng tây sang đông. Cũng chính vì thế nó chia hai miền hai dạng khí hậu khác nhau. Miền nam nóng ướt ẩm thấp, miền bắc thì khô nóng hơn khí hậu cũng khắc nghiệt hơn.

La Vận tông truyền thừa hơn 350 năm, chiếm núi lập tông, xung quanh trăm dặm quanh đó đều là đia bàn của La Vận tông. Lúc này trong bản doanh La Vận tông có rất nhiều người bí mật tới đây, bọn họ đều tụ tập tại trong đại sảnh rộng lớn của tông môn. Tông chủ La Vận tông chưa bao giờ gặp tình cảnh này, một lúc có quá người ghé thăm tông môn mình, đã vậy còn không báo trước. Mà khi gặp mặt hắn càng kinh hãi hơn, những người này đều là tông chủ, trưởng lão, những nhân vật chủ chốt của võ lâm Thiên Nhai đế quốc. Bọn họ đều là những nhân vật đứng đầu võ lâm, trong đó còn có cả võ lâm chí tôn minh chủ Võ Đại Thương cùng các tông môn chủ tông môn lớn như môn chủ Thanh Vân môn Lạc Bất Minh, trang chủ Hạ gia Hạ Thiên và lão trang chủ Hạ Nhất Phàm. Tông chủ Kiền Nguyên Tông Kiền Kiến, Thiên Vân tự Trần cô, Thiên La Tông Hắc Thiên La.

Tất cả đều tập trung ở đây, tông chủ La Vận tông La Cảnh không dám chậm trễ, trực tiếp bày ra lễ chào đón cấp cao nhất, đệ tử La Vận tông cũng được một phen bận bịu tối tăm mặt mũi.

- Chúng ta tới đây không báo trước làm phiên La tông chủ rồi! Thất lễ thất lễ!

Võ Đại Thương cung tay, tươi cười nhìn La Cảnh nói. Những người khác cũng đứng dậy cung tay ra lễ. Dù sao hắn cũng là chủ nhà, mình là khách tới đường đột, không thể vô lý, vô ý như vậy được.

- Ha ha, các vị giá lâm là vinh hạnh của bổn tông, chúng ta cầu còn không được, làm sao dám trách các vị. Bổn tông chật hẹp, điều kiện có hạn, nếu có gì chậm trễ xin quý vị bỏ qua cho.

La Cảnh cười đến ngoác cả miệng ra, những người này là ai chứ, bọn họ đều là những tông môn chủ đứng đầu Thiên Nhai đế quốc, những nhân vật đứng đầu võ lâm, vậy mà hôm nay tất cả đều khách khách sáo sáo với hắn khiến cho hắn cảm thấy vô cùng vinh quang, đắc ý dào dạt. Trong lòng có cảm giác vinh quang tổ tông.

- Không dám không dám!

Võ Đại Thương cười nói, hơi dừng lại một chút hắn hỏi:

- Chắc La tông chủ cũng biết mục đích chúng ta hôm nay đến chứ?

La Cảnh nhìn đoàn người dày đặc đại sảnh xung quanh, lại vẫn còn một đám đệ tử tinh anh xếp hàng chỉnh tề ở bên ngoài, đao kiếm lăm lăm cực kỳ cảnh giác giống như lâm trận, hắn hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ra:

- Có phải...

- Đúng vậy!

Trần cô đi tới cắt lời, thương thế của nàng lúc này đã đỡ 7, 8 thành, lúc này sắc mặt đã đỡ hơn nhiều, nhưng mà trong lòng vẫn cực kỳ thống hận đám chó săn Ba Mộc đế quốc. Lần này nàng quyết định đi theo để trả thù, giết cho địch nhân gà bay chó chạy.

La Cảnh ý thức được chuyện mình sắp nói là kiêng kỵ, cần phải bảo mật cho nên hắn rất tỉnh, lúc này hắn mới bày ra bản lĩnh của một vị tông chủ làm ra thủ thế nói:

- Vậy mời các vị ngồi, việc này chúng ta phải bàn bạc kỹ lưỡng, các vị có gì cần giao phó, bổn tông sẽ tận lực ra sức.



- Là thế này, canh ba giờ Dần ngày mai chúng ta muốn mượn Tuyệt Vọng Nhai của quý tông dùng một chút.

Võ Kinh Hồng cười tươi, khuôn mặt béo mú phúng phính, mắt tít lại khiến người ta nhìn mà buồn cười, quay sang La Cảnh nói.

- Mượn...Tuyệt Vọng Nhai! Để làm gì?

La Cảnh có chút không hiểu lời của Võ Kinh Hồng, trong những người ở đây cũng chỉ có 1 số ít mới hiểu được ý của hắn. Nhưng vì sao lại là giờ Dần ngày mai, đó không phải là lúc mọi người đang ngủ sao? Trời còn chưa sáng nữa mà. Tuyệt Vọng Nhai là một mỏm đá dài phía tây La Vận tông, cách bản doanh của La Vận tông 100 dặm, nơi đây phía dưới là vực sâu mấy nghìn thước, phóng tằm mắt cách đó 150 dặm là sông nước và núi non lởm chởm, sương mù mờ mịt, cũng chính là U Cốc.

.......

- Tiểu Lang, dừng lại nghỉ một chút!

Chạy hơn nửa ngày, nhận thấy phía sau không còn bóng dáng Võ Thương Khung nữa, hiển nhiên là hắn cũng đã sức cùng lực kiệt, bị bỏ lại nghỉ ngơi. Độc Nhĩ Kha thấy vậy cũng thúc dục Tiểu Lang tìm một gốc cây trơ trọi 1, dưới bóng râm nghỉ ngơi một chút, hắn thì không sao nhưng mà Tiểu Lang thì rất không xong, chạy đã lâu cho nên nó cũng sắp hao hết linh lực rồi. Tuy rằng có Hồi Linh Độc Đan của hắn chống đỡ nhưng mà tác dụng của nó cũng càng ngày càng nhỏ, vả lại hắn cũng không còn nhiều loại độc đan này.

Từ trong giới chỉ lục ra mấy gốc dược thảo Trung Phẩm ném cho Tiểu Lang, vuốt ve an ủi nó mấy câu sau đó hắn cũng ngồi xuống nhắm mắt tĩnh dưỡng.

.....

- Grừ!

Nửa canh giờ sau chợt nghe tiếng gừ của Tiểu Lang.

- Tiểu Lang, đi!

Độc Nhĩ Kha không chút trì hoãn nhảy tọt lên lưng Tiểu Lang lại ném cho nó 1 viên Hồi Linh Độc Đan. Tiểu Lang lại biến thành một con gió vàng lướt trên đồng cỏ xanh mướt. Độc Nhĩ Kha không cần ngoảnh đầu nhìn lại cũng biết phía sau hắn Võ Đại Thương đã đuổi tới, tốc độ tuy rằng chậm hơn lúc đầu nhưng mà cũng không chậm hơn Tiểu Lang là bao!

- Hàn Kha, tên tạp chủng ngươi, nếu không phải có con súc sinh kia, lão tử đã bắt được ngươi rồi. Lão tử mà bắt được ngươi, lão tử sẽ bằm người thành nghìn mảnh.

Vừa bay đi vừa lẩm bẩm một câu, xả hết những phẫn uất trong lòng ra, Võ Thương Khung lúc này cực kỳ hận Độc Nhĩ Kha. Đuổi gần ngày trời mà vẫn không thể đuổi kịp, hận nhất chính là hắn lại không hề lên tiếng đáp lại mình, điều này làm cho hắn cảm thấy bị coi thường, hắn lúc này hận Độc Nhĩ Kha muốn chết, hận luôn cả Tiểu Lang. Nếu không có con súc sinh này thì đảm bảo tên này không trốn thoát khỏi tay hắn. Bây giờ hắn chẳng còn lòng tham phải bắt cho được con súc sinh này làm sủng vật của mình nữa. Cũng không biết con súc sinh này tu luyện linh lực gì mà lại có tốc độ nhanh như vậy? Không phải là phong linh lực hiếm có đấy chứ?

Vận chuyển thổ linh lực, cả người lướt đi, ngước mắt nhìn về phía xa vẫn là một màu xanh thẳm. Gia trì một ít linh lực lên ánh, đảo mắt nhìn lại Võ Thương Khung loáng thoáng có thể nhìn thấy phía chân trời xuất hiện một ngọn núi nhỏ, mà hướng của nó cũng chính là hướng mà Độc Nhĩ Kha đang chạy. Ánh mắt trở nên sáng lên, miệng hiện lên nụ cười hiểm ác:

- Hàn Kha, ngươi cứ tận hưởng phút giây còn sống ngắn ngủi đi, đợi tới khi tới ngọn núi kia ta xem ngươi chạy thế nào? Hắc hắc!

Nuốt vào một viên Hồi linh đan, vận chuyển công pháp hấp thu dược lực, Võ Thương Khung chợt tăng tốc.