Độc Tình

Chương 10




Type: Thanh Hương



Lê Họa ngồi trước máy tính, thầm nghĩ, cứ như vậy mãi không ổn, cô chẳng thể uống rượu kiếm tiền cả đời được, dù người ta không chê bai nhưng dạ dày của cô cũng không chịu nổi. Ở một mình đã không ai quan tâm nhắc nhở, còn đối xử tệ với sức khỏe bản thân, vậy chẳng khác nào không muốn sống tiếp. Thế nhưng đọc những thông tin tuyển dụng tràn lan trên mạng, cô thật sự cảm thấy rất chán nản. Với số tiền lương ít ỏi đó, liệu cô có thể thích ứng được hay không?



Cô làm CV rồi gửi tới vài công ty. Những chỗ trả công cao đều không để ý tới hồ sơ của cô, tốt nghiệp đại học đã nhiều năm, lại chưa có kinh nghiệm làm việc ở đâu. Cho dù bản thân cảm thấy cần tìm một công việc tốt, chưa chắc vận may đã mỉm cười với mình.



Lê Họa day trán, lướt qua vài tin tức nổi bật ở thành phố Yên Xuyên mấy ngày qua. Cô nên dần thích ứng với cuộc sống đơn giản đến đỉnh điểm như vậy, chứ không phải mải miết chạy theo cái rực rỡ xô bồ ngoài kia. Glamour giống như một thế giới bị thu nhỏ, không thể hiện được toàn cảnh xã hội. Ở đó không thiếu kiều nữ, cũng chẳng hiếm đại gia. Cách đây chưa lâu, có người đẹp họ Dụ bám được con trai cả nhà họ Lương, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡnhư sợ cả thiên hạ này không biết điều đó. Thật ra Lê Họa rất thích ngắm cô nàng cười, chỉ có điều, nụ cười ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Chưa cần đến bố mẹ anh chàng kia ra tay, anh ta đã tự mình giải quyết gọn gàng. Nghe nói cô nàng bị hành hạ đến mức không ai nhận ra. Phụ nữ chẳng thể nào tưởng tượng nổi sự lạnh lùng tàn nhẫn của đàn ông, cứ nhớ mãi một lần anh ta đối tốt với mình, nhớ môt lần anh ta cười với mình, nhưng không biết hễ quay lưng đi, anh ta sẽ lập tức coi bạn là kẻ xa lạ. Gã họ Lương đem giao người đẹp họ Dụ cho đối tác làm ăn của mình, đủ hiểu gã khốn nạn đến mức nào.



Sự ảo tưởng của phụ nữ có thể giết chết chính cô ta.



Đàn ông si tình đương nhiên có, nhưng không nên ôm quá nhiều hy vọng về họ.



Lê Họa mỉm cười. Giờ phút này, đáy lòng cô bình tĩnh đến lạ thường. Cô thích mình như vậy. Nếu không yêu thương bản thân thì chẳng khác nào không muốn sống tiếp trên cõi đời này nữa.



Chiều tối, Trác Dực Đình đến nhà. Đúng như Lê Họa dự đoán, anh xong việc ở công ty rồi mới tới gặp cô. Anh sẽ không bỏ dở công việc, điều đó chỉ khiến cho bố mẹ anh càng thêm chán ghét sự hiện diện của cô. Đối xử tốt với một người, không có nghĩa phải kè kè bên người ấy từng phút từng giây.



Trông thấy nếp nhăn trên áo của Trác Dực Đình, Lê Họa chủ động vuốt lại cho phẳng phiu. Bất ngờ, Trác Dực Đình hôn lên trán cô. Cô hơi khựng lại một chút, nhưng cũng không hề né tránh, cho dù anh có yêu cầu gì xa hơn, có lẽ cô cũng không cự tuyệt.



“Lên xe đi”. Trác Dực Đình vuốt mái tóc cô, dịu dàng nói.



Cô gật đầu.



Trác Dực Đình đưa cô đến một nhà hàng chuyên các món cay. Cô không biết anh có thích ăn cay không, còn cô thì rất thích, nhưng không nhất thiết anh phải chiều theo ý cô như vậy.



Trác Dực Đình đưa thực đơn cho cô. Lê Họa chọn xong rồi nói thêm: “Anh ăn gì em gọi luôn?”.



Trác Dực Đình cầm lấy thực đơn, chọn thêm mấy món nữa và hai chai nước loại mà cô thích.



Sự đối lập rõ ràng ấy khiến Lê Họa có phần áy náy, cô thật sự không biết gì về sở thích của anh.



Một cái nồi lớn đựng đồ ăn được mang lên. Tô Tự vẫn thường kêu ca khẩu vị của cô quá nặng, khiến cô đôi lúc cũng cảm thấy đúng là như vậy. Cô hỏi Trác Dực Đình: “Anh có sợ cay lắm không?”.



“Bình thường”.



Lê Họa cầm đũa gắp lên một miếng ớt đỏ rực, “Em ăn được cái này đấy, anh tin không?”.



Trác Dực Đình ngẩn ra: “Em đừng có hành hạ dạ dày của mình đến mức ấy!”.



Cô bỏ miếng ớt vào bát mình, rồi lại gắp một miếng sườn vào bát của Trác Dực Đình.



“Em thích ăn sườn kiểu này, ninh thật nhừ rồi xào qua, nêm gia vị vừa đủ, ăn rất mềm, cảm nhận rõ mùi vị ở đầu lưỡi.”



Ánh mắt đầy nhiệt tình của cô khiến Trác Dực Đình cũng bị cuốn theo, không kìm được lập tức nếm thử một miếng. Nói thật lòng, không bằng cứ ngắm nhìn cô mãi như vậy…



“Ngon không anh?”



Trác Dực Đình lấy khăn giấy lau miệng cho cô, “Ăn cứ như hổ đói thế!”.




“Em vốn dĩ háu ăn mà. Hơn nữa em nghĩ mọi người đều nên thế.” Như vậy thì bất cứ lúc nào cũng có thể ăn, đau khổ liền ăn, thất tình liền ăn,… Tóm lại, có một sở thích nào đó còn hơn là không có gì.



“Thay mặt chuyên gia nghiên cứu về ẩm thực, anh xin phép được bày tỏ lòng ngưỡng mộ đối với em.”



“Chúng ta phải ăn hết chỗ này.” Cô tươi cười nói. Đã lâu cô không vui vẻ như vậy, vừa ăn vừa nói vài chuyện ngẫu hứng.



“Trước đây em thích ăn rau mầm nấu thật chín nhưng ở một quán ăn, cứ hai phút người ta lại đến tắt lửa một lần, em bực mình nói em muốn để nước sôi cho rau chín hẳn, bọn họ nhìn em bằng ánh mắt ai oán…”.



“Anh mà là chủ quán thì đuổi em ra luôn!”.



“Đừng có như vậy chứ! Bây giờ em cảm thấy ăn kiểu đó cũng ngon”. Vừa ăn, cô vừa gắp một ít rau mầm vào bát mình.



Về chuyện ăn uống, Trác Dực Đình đúng là không hiểu được cô.



Trong nồi có cải trắng, Lê Họa gắp cải vào bát mình, rồi lại gắp thêm một miếng ớt đặt vào giữa, sau đó mới ăn, vừa giảm bớt độ cay của ớt, vừa tăng thêm vị ngon của cải. Bình thường lúc ăn mì gói, cô cũng làm y như vậy, cảm thấy mùi vị vô cùng đặc biệt. Một kiểu ăn nữa mà cô rất thích, đó là luộc chín cà rốt rồi mới ăn.




Dáng vẻ thỏa mãn lúc ăn của Lê Họa khiến Trác Dực Đình thầm nghĩ, ăn uống đối với cô là một cách hưởng thụ cuộc sống. Tâm trạng cả hai người đều rất tốt.



“Thấy em ăn nhiều thế có hoảng không?” Ra khỏi nhà hàng, cô vui vẻ hỏi.



Trác Dực Đình chỉ im lặng cười.



“Em còn có thể ăn thêm một cái cổ vịt nữa đấy!”



Nói đoạn, cô bèn kéo Trác Dực Đình đi mua cổ vịt, gặm ngon lành.



Đến nước này, Trác Dực Đình hoảng hốt thực sự.



“Của anh này, mau ăn đi!”.



Trác Dực Đình đành cầm lấy nếm thử.



“Anh có cảm thấy ăn uống ngoài đường như thế này rất thú vị không?”



Thật lòng, Trác Dực Đình cảm thấy mình như trẻ ra.



Hương vị khá ngon, chỉ hơi cay một chút, uống thêm nước là được.



Hai người ngồi cạnh vòi phun nước, mặc kệ ánh mắt nhìn ngó của người qua đường, vô tư thưởng thức đồ ăn ngon.



Lê Họa uống một ngụm nước to, sau đó quay sang nói với Trác Dực Đình: “Em no căng bụng mất rồi! Anh phải chịu trách nhiệm với em hôm nay!”.



Ai bảo nuông chiều cô quá làm gì!



“Được!” Không chỉ ngày hôm nay.