Độc Tình

Chương 17




Type: Thùy Miên



Cơn gió lần này cũng đột ngột ập đến như lần trước. Lê Họa vuốt lại mái tóc, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Tất cả đã là quá khứ rồi, người đứng trước mặt cô bây giờ chỉ là một người xa lạ mà thôi. Cuộc sống đã dạy cô biết làm thế nào để thoát khỏi quá khứ. Sống với hoài niệm chỉ tự làm khổ bản thân, huống hồ anh cũng chẳng cho cô bất kỳ hồi ức đẹp đẽ nào. Trong truyện cổ tích, anh và cô hẳn là có một mối tình lãng mạn, nhưng họ của hiện thực thì không.



“Anh Lộ có chuyện gì sao?” Nếu không có việc gì thì mong anh mong chóng rời khỏi đây.



“Mong em thành thật một chút!” Lộ Thiếu Hành nheo mắt. Tuy rằng anh không có giác quan thứ sáu nhạy bén như phụ nữ, nhưng anh vẫn cảm nhận được cô đang che giấu điều gì đó. Anh đã thuê ba thám tử tư điều tra mà vẫn không biết được chuyện gì của cô, chắc chắn ẩn tình không đơn giản.



Anh không phải người thích dây dưa, nhưng anh cần cô thẳng thắn, không phải nửa muốn nói nữa không.



Lê Họa mở cửa, đột nhiên nghĩ đến việc Trác Dực Đình mới chỉ vào nhà cô một lần, cô không muốn Lộ Thiếu Hành có được điều gì hơn. Cô cảm nhận rõ ràng anh rất muốn nói chuyện với mình, nếu nhất định phải có ngày này, vậy thì cứ làm theo ý anh đi.



Lộ Thiếu Hành bước theo sau Lê Họa, lần này anh mới có thể tỉ mỉ quan sát căn hộ của cô. Lê Họa có cảm giác Lộ Thiếu Hành đang tìm kiếm thứ gì đó trong nhà mình, nhưng cô để mặc anh, không hỏi gì.



Lộ Thiếu Hành tìm kiếm khắp nơi một lượt, không hề phát hiện ra một chút vết tích nào của trẻ con. Giá phơi đồ ngoài ban công không có quần áo trẻ con, trong bếp không có đồ dùng liên quan đến trẻ con. Cô ở đây chẳng phải ngày một ngày hai, chắc chắc không thể giấu giếm sạch sẽ đến vậy.



Sự khó hiểu này khiến Lộ Thiếu Hành cảm thấy bất an.



“Uống nước nhé?” Lê Họa chợt lên tiếng. Để anh vào nhà tức là cô đã đối đãi với anh như với một người bạn. Cô không hỏi anh đang tìm kiếm cái gì, dù sao thì ở đây cũng chẳng có thứ khiến anh hứng thú.



“Có thể xem qua phòng ngủ của em được không?” Lộ Thiếu Hành vẫn chưa chịu bỏ cuộc.



Năm xưa anh không tỏ thái độ chịu trách nhiệm gì sau sự việc đó, một là vì anh là người bị hãm hại, hai là bởi anh cảm thấy ghê tởm hành động của cô.



Nếu thật sự có con thì sẽ thế nào đây? Anh tự hỏi, liệu mình có chịu trách nhiệm không? Trước giờ anh không phát hiện, hóa ra mình là một người truyền thống như vậy.



“Không được.” Cô từ chối thẳng thừng.



Lộ Thiếu Hành lại càng tỏ ra hứng thú.



Dù sao cũng là lần cuối cùng, Lê Họa cảm thấy bất lực với chính mình. “Tùy anh!” Cô mở cửa phòng ngủ.



Lộ Thiếu Hành đi quanh trong phòng một lượt, trên mặt hiện rõ vẻ thất vọng. Căn phòng rất bình thường, không có điều gì đặc biệt.



Lê Họa bám chặt vào mép cửa đến nỗi bàn tay đỏ ửng lúc nào không hay. Ảo tưởng thì mãi mãi chỉ là ảo tưởng, không bao giờ giống như phim được. Trong phim Tình cờ, Seung Joon nhặt được một chiếc cúc áo trong nhà Lee Han Yi nên nhận ra cô là người đã cứu mình. Khi lao đến giúp Lộ Thiếu Hành, Lê Họa đã cố tình bức cúc áo của anh. Cô cũng không biết vì sao trong hoàn cảnh ấy mà mình vẫn nghĩ tới chuyện đó được. Tối qua lúc dọn dẹp nhà cửa, cô đã đặt chiếc cúc áo đó lên bàn, Lộ Thiếu Hành có nhìn lướt qua nhưng hoàn toàn không chú ý đến.



Hiện thực đâu có lãng mạn như phim ảnh. Anh vốn dĩ không nhận ra vật đó là của mình. Có lẽ ngay cả chiếc áo anh đang mặc bây giờ, anh cũng chẳng biết hình dạng cúc áo của nó ra sao, huống hồ là thứ đồ của nhiều năm trước.



Sự mơ mộng của thiếu nữ không bao giờ ăn khớp với hiện thực. Cô mỉm cười nhìn anh, rốt cuộc cũng nhận ra bản thân ngu ngốc đến cỡ nào, sợ anh phát hiện ra điều gì, nhưng cuối cùng chỉ là tự mình cam chịu.



“Xem đủ chưa?” Lê Họa lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Đây là nhà của cô, anh nên biết điều một chút.



“Em ở một mình?” Lộ Thiếu Hành lúng túng tìm chuyện để nói.



“Ừ.”



“Căn hộ này bán đi chắc cũng không được nhiều tiền.” Anh mở miệng nói bâng quơ.




Lê Họa tưởng rằng Lộ Thiếu Hành nói cô bán nhà để lấy tiền trả nợ, liền đáp: “Tôi không bán nhà”.



Lộ Thiếu Hành liếc cô một cái rồi ra khỏi phòng ngủ.



“Em nghĩ hẹn hò với Trác Dực Đình thì cậu ấy sẽ giúp em trả hết số nợ à?” Đối với nhà họ Trác, vài tỷ không thành vấn đề.



Lộ Thiếu Hành ngồi xuống ghế, uống một ngụm nước mà Lê Họa vừa rót.



Lại đến để giảng đạo lý! Những kẻ có tiền bọn họ suốt ngày chỉ biết làm những việc này thôi sao.



“Chuyện này liên quan gì đến anh Lộ?” Cô yêu ai, hẹn hò với ai chẳng ảnh hưởng đến anh, nói gì đến mục đích của cô thế nào.



“Ông bà Trác không thích em.” Lộ Thiếu Hành buông cốc xuống, nhấn mạnh một lần nữa, “Rất không thích”.



Lê Họa đương nhiên tin điều này. Nhưng cho dù là vậy, cũng không liên quan đến anh.




“Không phiền anh Lộ phải lo lắng.”



“Nếu Trác Dực Đình kiên quyết đến với em, nhà họ Trác sẽ đuổi cậu ấy đi, cậu ấy cũng không còn quyền thừa kế bất kỳ thứ gì nữa.” Lộ Thiếu Hành ngừng lại một lát, “Chắc em không biết Trác Dực Đình có mấy đứa em trai đâu nhỉ?”.



Lê Họa nhíu mày. Cô hoàn toàn chưa nghe nói về chuyện đó.



“Con riêng.” Lộ Thiếu Hành tốt bụng nhắc nhở.



Những đứa con riêng đó bất kỳ lúc nào cũng có thể thay thế vị trí của Trác Dực Đình.



Lê Họa sững sờ, nhất thời không biết nói gì.



Nếu cô tiếp tục ở lại bên cạnh Trác Dực Đình, bọn họ sẽ chỉ là hai người bình thường như bao người khác. Liệu rằng cô có thể cùng anh vượt qua cuộc sống như thế hay không?



Lộ Thiếu Hành vẫn chưa chịu dừng lại: “Em muốn ở bên cậu ấy chỉ vì tiền thôi đúng không? Nếu Trác Dực Đình muốn lấy em làm vợ, em đừng nên trông chờ cậu ấy sẽ giúp em trả nợ. Hơn nữa, cuộc sống của Trác Dực Đình thế nào chắc em cũng rõ, hôm nay cậu ấy thích em, nhưng chẳng có gì đảm bảo ngày mai cậu ấy vẫn thích em cả! Lựa chọn ở bên em, cậu ấy ắt phải từ bỏ cuộc sống hiện tại của mình. Em có chắc hai ba năm sau, cậu ấy sẽ không oán trách em hủy hoại tương lai của cậu ấy không?”.



Lê Họa nhìn thẳng Lộ Thiếu Hành: “Có phải anh còn muốn nói chẳng bao lâu nữa anh ấy sẽ gặp một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung hơn tôi, rồi sẽ bỏ rơi tôi?”



“Cũng có thể lắm chứ!”



Lê Họa cười khẩy. Cô còn có lựa chọn nào khác ư? Suy cho cùng, cô không xứng với Trác Dực Đình.



“Cảm ơn anh Lộ đã nhắc nhở, anh có thể đi được rồi chứ?”



Lộ Thiếu Hành im lặng. Dù xét từ góc độ nào, anh vẫn cho rằng từ bỏ Trác Dực Đình là lựa chọn tốt nhất cho Lê Họa. Huống hồ, giữa bọn họ còn có rất nhiều vướng mắc, anh không muốn mình trở thành kẻ thứ ba.



“Được thôi.” Anh chợt dừng lại, “Ngày đó, em đã mang thai thật đúng không?”



Bản thân anh cũng không biết mình muốn nghe được câu trả lời như thế nào.