Độc Tình

Chương 23




Type: Thanh Hương



Lê Họa và Lộ Thiếu Hành vẫn yên lặng nhìn nhau. Dưới ánh đèn vàng vọt, hai người trông giống như một đôi vợ chồng vừa cãi nhau xong và đang chờ kết quả, hoặc kết thúc, hoặc bắt đầu lại.



Hai bên tranh cãi, kiểu gì cũng có một người thua, thế hòa rất ít. Về điểm này, đàn ông làm khá tốt. Từ cổ chí kim, những từ miêu tả nữ tính luôn là dịu dàng, tinh ý, hiểu chuyện, hay nói thẳng ra là nhu nhược và yếu đuối. Bởi vậy, dù phụ nữ có thua cũng không mất mặt.



Lê Họa từ bỏ cuộc đấu trước. Cô nhìn quanh căn phòng. Xa lạ và lạnh lẽo, hoàn toàn không có chút sức sống nào. Suy đoán của cô rất đúng, đây là căn nhà Lộ Thiếu Hành vừa mới mua, tuy khá khó khăn nhưng đáp ứng được yêu cầu của anh. Đây là nhà mới, chưa từng có người ở, nội thất đã được trang bị đầy đủ, hơn nữa ngoại cảnh cũng khá đẹp.



Có tiền quả nhiên là tốt, chuyện khó khăn đến mấy cũng dễ dàng giải quyết được. Chả trách người người bất chấp lao vào kiếm tiền.



Lê Họa có thể hình dung ra bộ dạng tồi tệ của mình lúc này, cô thở dài.



Lộ Thiếu Hành vẫn cứ nhìn cô không rời mắt, như thể đang đánh giá một món hàng xem có đáng để mình mua hay không. Bất ngờ, anh quay lưng bỏ đi mà không nói một lời.



Hai người đều ôm nỗi bất an riêng, nhưng hôm nay lại trời yên biển lặng. Thật đáng tiếc, không có gì xảy ra cả.



Sáng hôm sau, Lê Họa tỉnh dậy, Lộ Thiếu Hành đã đi. Cô đi quanh nhà tìm một lượt, chắc chắn anh không còn ở đây mới gấp gọn chăn gối rồi ra khỏi nhà. Chỉ có điều, khi về đến khu chung cư, cô nhìn thấy xe của Trác Dực Đình dừng ở đó. Nhất thời, cô không biết mình nên làm gì.



Theo lý mà nói, cô không hề phản bội Trác Dực Đình. Nhưng bản thân cô biết mình đã phản bội anh rồi, cô đã không còn huyễn tưởng đến những tương lai tươi đẹp của hai người nữa. Trước đây, cô không hiểu nổi tại sao người ta có thể vừa mặn nồng hôm trước mà hôm sau đã có thể đường ai nấy đi. Hóa ra trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra.



Trác Dực Đình ở đây một đêm, nhưng không phải vì chờ Lê Họa, chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại đến đây như một kẻ ngốc, có thể chỉ vì muốn biết khi nào cô về. Anh cười giễu chính mình. Đêm qua anh lái xe theo Lộ Thiếu Hành, sợ bị phát hiện nên anh đã giữ khoảng cách khá xa, không hề để mất dấu cho dù trong lòng anh rất muốn.



Hai người họ đi cả đêm với nhau, việc này nói lên điều gì? Cô nam quả nữ ở chung một chỗ, có làm gì hay không cũng chẳng quan trọng. Mọi người đều đã trưởng thành, tự có những suy nghĩ riêng.



“Anh về rồi” Trác Dực Đình bước xuống xe.



Trước đó anh vẫn đang suy nghĩ xem phải làm gì, phải tỏ thái độ thế nào với cô, phải hỏi cô mình có điểm nào không tốt mà cô lại đi theo người khác? Thế nhưng cuối cũng, anh chỉ lặng yên nhìn cô, bởi anh trông thấy quầng thâm nơi mắt cô.



Yêu thương, hóa ra là như vậy. Rốt cuộc anh vẫn không biết bản thân yêu người phụ nữ này nhiều đến nhường nào, dù cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa hiểu hết về cô.



Lê Họa nhìn thoáng qua xe của anh rồi hỏi: “Anh chưa ăn sáng phải không?”



Trác Dực Đình gật đầu.





“Em cũng chưa ăn”. Cô gượng cười.



Hai người đi đến một quán ăn nhỏ gần đó. Cô tự hỏi,có phải chỉ vì mấy câu nói của Lộ Thiếu Hành mà cô sẵn sàng từ bỏ người đàn ông này hay không. Rốt cuộc thì tình cảm của cô dành cho Trác Dực Đình quá mong manh hay sự tồn tại của Lộ Thiếu Hành có ảnh hưởng quá lớn đối với cô? Nếu nhất định phải đưa ra một đáp án, thì cả hai đều không phải.



Điều cô ghét chỉ là cụm từ “con riêng” mà Lộ Thiếu Hành nói, giống như cô căm ghét những gã đàn ông bỏ mặc người vợ theo mình khổ cực nhiều năm trời để ra ngoài cặp bồ với những cô gái trẻ đẹp. Còn một lý do nữa, đúng như Lộ Thiếu Hành nói, nếu như thật sự Trác Dực Đình bị đuổi ra khỏi nhà, cô và anh sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng khó khăn. Đương nhiên, cô không vĩ đại đến mức buông tay Trác Dực Đình chỉ vì sợ liên lụy tới anh. Lý do lớn hơn cả chính là nếu anh đã không thể cho cô một cuộc sống dư dả về vật chất, đã vậy anh còn phải chịu khổ vì cô, vậy hai người đến với nhau còn nghĩa lý gì nữa?



Đôi bên cùng thiệt! Cô không thích thế. Làm người cần phải thực tế.



“Bánh bao ở đây ngon lắm”. Lê Họa đẩy đĩa bánh bao vừa được bưng lên về phía Trác Dực Đình.




Trác Dực Đình gắp một miếng đưa lên miệng.



“Ừ, khá ngon”.



Lê Họa cũng bắt đầu ăn, quả thật cô đang rất đói.



Hôm nay trời nắng đẹp, tâm trạng người ta dường như trở nên thoải mái hơn.



“Anh về khi nào thế?” Lê Họa thản nhiên hỏi, như không hề có chuyện Trác Dực Đình từng gọi điện cho cô rất nhiều lần. Không phải cô đang cố tình đóng kịch, chỉ là chẳng biết nên nói gì.



Hóa ra, sau khi trong lòng đã rủ bỏ một mối quan hệ, đối diện với nhau sẽ trở nên khó khăn đến vậy.



“Về được mấy ngày rồi”. Trác Dực Đình nhìn cô đầy ẩn ý.



Hai người tiếp tục yên lặng, tách biệt với sự ồn ào của quán.



Ăn miếng cuối cùng, Lê Họa lấy khăn giấy lau miệng, rồi ngẩng lên nhìn Trác Dực Đình: “Không có gì muốn hỏi em sao?”



Trác Dực Đình gắp miếng bánh bao cuối cùng khỏi đĩa. Có lẽ lực tay quá mạnh khiến cho miếng bánh nứt ra, để lộ nhân thịt rau bên trong. Anh bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, thậm chí muốn cứ nhai mãi như thế.



Chuyện gì xảy ra cũng có quá trình, người thì khao khát rút gọn quá trình ấy, người lại mong nó kéo dài vô tận. Khi sự việc đã kết thúc, cũng là lúc chúng ta phải đối diện với kết quả.




“Mấy ngày qua em làm những gì?” Trác Dực Đình không nhìn cô, bình thản lên tiếng, “Em nghỉ việc rồi à?”



“Nghỉ rồi”. Cô bình thản trả lời, “Cảm thấy không phù hợp”.



Một cách sống không phù hợp thì không cần thiết tiếp tục duy trì nữa, thả lỏng một chút sẽ giúp bản thân dễ chịu hơn.



“Em muốn làm gì?” Trác Dực Đình nhìn cô.



Chống cằm nghĩ ngợi giây lát, cô cười: “Mua xổ số! Hy vọng may mắn trúng năm triệu tệ”.



“Mong muốn này cũng không đến nỗi nào” Trác Dực Đình đứng dậy, “Anh mời em?”



Cô nhìn anh. Làm gì cơ?



Đi mua vé số.



Trác Dực Đình thật sự dẫn cô đi mua vé số. Anh trả tiền, nói là mời cô.



Lê Họa cũng rất nghiêm túc viết một dãy số, viết rồi xóa, xóa rồi viết. Cuối cùng cô lại để máy chọn tự động một dãy số. Mỗi lần cầm trong tay tờ vé số, đều nghĩ, biết đâu lần này được năm triệu tệ rơi trúng đầu.




Tình trạng khá tốt, cô uống một ngụm trà sữa. Cuộc sống như vậy kể ra cũng không đến nỗi tệ, nếu như không cần phải suy nghĩ đến chuyện gì. Hai người ngồi trên băng ghế dài, nhìn đám đông kẻ qua người lại trước mắt.



“Vẫn không muốn hỏi em sao?” Lê Họa cười.



Cô biết Trác Dực Đình là một người đàn ông tốt, sau này sẽ là một người chồng tốt. Nhưng ấn tượng của cô về anh thật ra chỉ dừng lại ở một lần duy nhất, vào ngày tang lễ của bà ngoại. Hôm đó, cô đã khóc rất nhiều, muốn có ai đó ở bên mình san sẻ.



“Có thể đến đây với em được không?”



Chỉ vì một câu của cô, người đàn ông này dù đang ở một nơi xa xôi đã ngay lập tức lái xe đến gặp cô.



Khi ấy, cô và anh còn chưa thân thiết, nhưng anh đã vì một câu nói của cô mà đến. Hai người thuê phòng, mỗi người nằm một bên giường, nói chuyện vu vơ với nhau, không hề có một chút mập mờ nào.




Chỉ trách, anh quá si tình, còn cô lại quá lạnh nhạt. Một người tốt với cô như vậy mà cô cũng chẳng hề rung động.



Trác Dực Đình nhìn Lê Họa, lần này anh không có ý định lảng tránh nữa.



“Bắt đầu từ khi nào?”



“Hả?” Lê Họa nhíu mày, chưa hiểu ý của Trác Dực Đình. Cô tưởng anh chỉ hỏi tại sao không nghe điện thoại, tại sao cố tình giữ khoảng cách với anh.



“Lộ Thiếu Hành!” Trác Dực Đình giải thích.



Lê Họa kinh ngạc. Hóa ra Trác Dực Đình nghĩ về cô như vậy. Cô chỉ cười, không muốn biện mình gì hết, dù sao kết quả cũng như nhau, bận tâm làm gì người khác nghĩ thế nào.



“Từ sau khi anh đi”.



Chút hy vọng mong manh rằng cô sẽ phủ nhận đã tan biến.



“Tại sao?”



“Em không biết”.



Thật sự không biết. Không cần thiết phải nói thêm gì nữa. Trác Dực Đình quay đi, anh không muốn nổi điên lên với cô.



Lê Họa lặng lẽ nhìn theo. Từ bỏ một người đàn ông như vậy là thiệt thòi mà cô tự mình chuốc lấy. Hút một ngụm trà sữa lớn, cô nhìn chằm chằm tờ vé số trong tay, trúng hay không cũng mặc kệ, cô ném nó vào thùng rác rồi đứng dậy, đi về phía ngược lại.



Hai người chia tay như thế.



Đơn giản vậy thôi sao?



Đơn giản vậy đấy.