Độc Tình

Chương 27




Type: Thùy Miên



Quay về một chuyến rồi lại đi. Hình như dạo này anh hay làm mấy chuyện vô dụng đó, mà kỳ lạ là bản thân vẫn cảm thấy vui vẻ? Con người ta một khi bất bình, tâm trạng sẽ bắt đầu rối ren, lập tức đi tìm “thủ phạm” đã gây ra những điều tệ hại đó với mình. Vậy nên, Lộ Thiếu Hành lái xe đến nơi ở của Lê Họa, điên cuồng ấn chuông cửa rồi đứng đó đợi suốt nửa tiếng đồng hồ. Cảm giác bực dọc tăng dần. Cho dù bề ngoài tỏ ra điềm tĩnh, nhẫn nại đến đâu, vào giờ phút này anh cũng khó che đậy được tâm trạng thực sự của mình. Ngay như chuyện anh đang phải chờ người khác trong khi anh vốn nghĩ rằng trên đời này chỉ có người khác phải chờ đợi anh. Tốt nhất là không nên suy đoán vấn đề đúng sai, có lẽ do bản thân phải sống cuộc sống mà ngươi khác mong muốn nên trong thâm tâm mới xuất hiện tật xấu này, cũng chẳng có gì lạ.



Lộ Thiếu Hành hút một điếu thuốc, đến khi đã gạt hết tàn thuốc, anh mới rời đi. Anh nhất định phải tìm ra bằng được người phụ nữ kia! Không phải vì cảm giác cô đơn trống trải lúc này, mà bởi nếu không tìm được cô thì những hành vi ngu xuẩn trước đó của anh chẳng phải là công dã tràng rồi sao? Anh lái xe đi tìm cô, dứt khoát không chịu gọi điện thoại. Thật nực cười!



Lê Họa không rõ mình muốn làm gì, chỉ len lỏi giữa đám đông để bản thân không phải suy nghĩ nhiều. Glamour dường như luôn như vậy, chỉ là trước giờ cô không hề phát hiện ra. Hát hò khiêu vũ, ai nấy đều mải mê với việc rũ bỏ sự bất mãn của mình, chẳng thèm bận tâm cái gì gọi là hèn mọn, cái gì gọi là công bằng.



Lê Họa còn khám phá ra rất nhiều chuyện thú vị. Chẳng hạn như cô gái ngồi cách cô không xa, đang thao thao bất tuyệt kể chuyện đời mình. Cô ta sống ở một vùng quê nghèo, phải ra sức học hành mới có hy vọng thoát khỏi nơi đó. Rồi cũng đến ngày cô ta thực hiện được điều đó, vào học tại ngôi trường tốt nhất thành phố. Tại đây, cô ta gặp một nam sinh, người luôn đối xử tốt với mình. Cô ta đã cho rằng đó là món quà tuyệt vời nhất mà Thượng đế ban tặng cho bản thân ở kiếp này. Hai người yêu nhau như một lẽ tự nhiên, trải qua bao lần cãi cọ, chia tay, hàn gắn. Sau đó, nam sinh xảy ra chuyện, cô gái xả thân cứu người yêu. Chàng trai mất tích, cô gái liền trở nên sa đọa.



Nghe câu chuyện đầy bi kịch như thế, ta nên nói lời an ủi như thế nào đây? Thật ra không cần ai ủi. Ta chỉ cần nói cho cô gái ấy nghe nỗi đau của bản thân, để cô ấy biết rằng chuyện của cô ấy chưa phải thảm hại nhất, vậy là cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi. Cũng may, người bạn của cô gái kia cũng làm theo cách này.



Lê Họa cười một mình. Phần lớn thời gian gặp chuyện khó khăn, chúng ta đều dùng phương thức so sánh đối lập ấy để chứng minh rằng mình vẫn chưa đến nổi khổ sở lắm.



Có điều, Lê Họa ấn tượng nhất với câu nói của cô nữ sinh tóc ngắn: “Khóc cái gì mà khóc. Có chuyện bé cỏn con mà đã không muốn sống nữa rồi. Bố mẹ sinh cậu ra nguyên lành đầy đủ chân tay, họ có lỗi gì với cậu hả?” Cũng phải, khi bạn giảm bớt hy vọng ở người khác, bạn sẽ không phải trải qua cảm giác thất vọng tràn trề. Chí ít, bố mẹ đã cho bạn một hình hài trọn vẹn, bạn cần gì phải cưỡng cầu những điều xa xỉ?



Có điều, dường như số đông mọi người đều tự cho rằng bản thân bất hạnh, rồi từng bước một đi tới những suy nghĩ cực đoan. Ngay như chính cô cũng vậy, cô đang kiếm tìm điều gì chứ? Điều đáng sợ không phải là đi tìm kiếm thứ gì đó, mà là sợ bản thân không muốn tìm gì cả.



Lê Họa đứng dậy. Trước khi rời đi, cô chợt nhận ra, khung cảnh nơi này vẫn náo nhiệt giống y lúc cô mới vào.



Đi tới cửa, cô dừng chân. Hóa ra, bởi quan niệm khác nhau nên nhìn mọi thứ xung quanh cũng khác nhau. Bạn vui vẻ, bạn sẽ cảm thấy những người ở đây nhiệt tình, nghĩ tiêu cực, bạn sẽ thấy họ đang chơi bời sa đọa. Thế giới luôn chỉ có một hình dạng, chẳng qua do con mắt bạn nhìn nó khác đi mà thôi.



Cơ hồ có thứ gì đó nổ tung trong đầu cô. Hóa ra từ trước tới giờ là cô không chịu chấp nhận sự không hoàn mỹ, nhưng cái không hoàn mỹ đó vẫn cứ tồn tại.



Lộ Thiếu Hành dừng xe bên ngoài Glamour đã lâu, trông thấy cô như người mất hồn đứng ở cửa. Anh lái xe đến trước mặt cô.



Lê Họa nhìn thấy anh, cũng chẳng buồn nghĩ ngợi gì, mở cửa bước lên xe. Cô ngồi tựa lưng vào ghế, lúc này cô cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết. Thời điểm bố mẹ cô ly hôn, tất cả thân thích đều không có phản ứng gì, cơ hồ coi đó là chuyện đương nhiên. Vì sao lại đương nhiên? Một người dì của cô từng kể chuyện, cách đây rất lâu, họ cùng nhau đi mua quần tất, loại đang thịnh hành lúc bấy giờ. Lê Mưu Viễn bảo vợ mình đi mua về dùng nhưng Dương Uất Nhiên không chịu vì quá đắt. Lê Mưu Viễn vì chuyện này mà mất hứng. Một lần khác, Dương Uất Nhiên đi giày vải đến dự lễ cưới, bị người ta giữ lại ngoài cửa, không cho vào trong hôn lễ vì ăn mặc quá bình thường. Quãng thời gian đó, gia đình cô tương đối khá giả, nhưng mẹ cô vẫn có thói quen tiết kiệm, đến tận bây giờ mới đỡ hơn một chút.




Lê Họa day trán. Có lẽ quá khao khát gia đình hạnh phúc mỹ mãn nên cô đã lưu giữ mãi những hình ảnh đẹp đẽ ấy trong đầu, không chịu đón nhận sự thất bại của mẹ trong hôn nhân. Cô thà cho rằng tội lỗi nằm ở kẻ thứ ba, chứ không chịu cấp nhận sự thật rằng cuộc hôn nhân của bố mẹ cô đã xuất hiện vết nứt từ lâu. Người ta vẫn nói, vợ chồng chín bỏ làm mười để sống với nhau cả đời. Cô cũng nghĩ vậy, vợ chồng nên vì con cái mà nhường nhịn nhau, không nên ly hôn, càng không nên để con cái sống đơn độc một mình.



Những lúc oán hận bố mẹ không cho mình một gia đình toàn vẹn, cô lại nghĩ, tại sao họ phải vì mình mà chịu đựng sống với nhau cả đời, từ bỏ cơ hội tìm hạnh phúc riêng?



Mỗi nhà mỗi cảnh, người ta chỉ biết việc mình, chứ không muốn thấu hiểu cho người khác.



Lê Họa còn nhớ, trước khi qua đời, bà ngoại đã cầm tay cô căn dặn: “Họa, đừng trách móc người khác, không ai đúng hoàn toàn, cũng không ai sai hoàn toàn. Tự bản thân cháu hãy sống cho tốt”.




Mẹ cô là một người ít học, mới học xong cấp hai. Bố cô lúc ấy là sinh viên, làm việc tại công ty của ông ngoại, rất được lòng ông. Cả bố mẹ cô đều không muốn kết hôn do sự gán ghép của gia đình, nhưng ông bà nội cũng rất ưng ý mẹ cô nên đại sự cuối cùng cũng thành. Sau này có cô, hai người tự nhiên chấp nhận cuộc sống như vậy. Tuy rằng ông ngoại đã trợ giúp nhiều, nhưng thành công mà bố cô có được thật sự đều dựa vào năng lực của mình, đây là chuyện không ai có thể phủ nhận.



Khi Lê Họa vào cấp hai, bố cô đề nghị ly hôn, chấp nhận để lại nhà và một khoản tiền lớn cho mẹ. Mẹ cô sống chết không đồng ý, bố cô đành chịu, sau đó hai người thỏa thuận với nhau khi ở trước mặt con gái, luôn tỏ ra hòa thuận vui vẻ để không ảnh hưởng đến tâm trạng cô.



Khi gán ghép những mảnh ký ức buồn này với những điều đẹp đẽ, cuộc sống mới trọn vẹn đúng nghĩa. Có điều, phần lớn chúng ta chỉ lựa chọn ghi nhớ những điều tốt đẹp mà thôi.



Lê Họa nhìn tay mình.



Cô dựa vào cái gì mà trách móc bố mẹ không yêu thương mình đây?



Vì sao cô không tự trách bản thân chưa quan tâm đến bố mẹ? Nếu quan tâm, cô đã sớm nhận ra vết rạn nứt trong tình cảm của bố mẹ, sớm nhận ra quan điểm sống của họ bất đồng. Bố luôn nỗ lực để có một cuộc sống tiện nghi hơn người, còn mẹ chỉ mong sự yên ổn.



Một giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay cô. Chỉ biết đòi hỏi sự yêu thương từ bố mẹ mà chưa từng nghĩ xem mình đã bao giờ quan tâm đến họ chưa. Chỉ biết đòi hỏi, chưa từng nỗ lực. Cuối cùng chỉ còn lại sự oán giận vĩnh viễn.



Cô chính là một kẻ ích kỷ, dối trá.