Độc Tình

Chương 37




Type: Thanh Hương



Hai người ra về không mấy vui vẻ. Đàn ông quả thật chẳng phải thứ gì tốt, có thể khiến cho tình bạn của phụ nữ như bước trên băng mỏng. Tô Tự hoàn toàn không cho Lê Họa cơ hội giải thích, mỗi lần Lê Họa gọi điện đến, luôn nghe thấy tín hiệu đường dây bận. Xem ra, Tô Tự đã chuyển số điện thoại của cô vào danh sách đen thật rồi. Sau khi thử liên lạc với Tô Tự vài lần mà không được, Lê Họa cũng không tiếp tục nữa. Thời gian sau đó, hằng ngày cô đều đọc sách, hệt như quãng thời gian thi cử hồi sinh viên. Cô ôm sách lên giường, nhàn nhã đọc. Tâm trạng quả nhiên là một thứ kì diệu, chí ít cô có thể cảm nhận được lợi ích của việc giữ cho bản thân thoải mái, tốc độ đọc sách của cô cũng tăng lên đáng kể. Lúc cô đọc, Lộ Thiếu Hành ngồi bên chơi game trên điện thoại di động, thi thoảng hai người nhìn nhau giây lát rồi lại tiếp tục việc của mình.



“Bao giờ thi?” Thấy cô đã đọc khá lâu, Lộ Thiếu Hành nghĩ nên nhắc nhở cô nghỉ ngơi.



Nếu chỉ có một mình, Lê Họa sẽ không đọc lâu như vậy, chỉ được một lát là muốn đứng dậy ra ngoài hít thở.Nhưng có anh ngồi cạnh, tinh thần cô dường như phấn chấn hơn hẳn.



“Ngày mai”.



Cô nghiêm túc như vậy, chắc hẳn sẽ không có gì đáng lo.



Anh không nghĩ sẽ giúp cô tìm việc, bọn họ đều có không gian riêng. Hơn nữa, anh cũng không hy vọng mỗi ngày đều chạm mặt nhau ở công ty, gò bó lẫn nhau.



“Em học chăm chỉ như thế mà thi không qua thì…” Anh cười, “Đúng là IQ thấp”.



Lê Họa gập sách lại: “Trước khi thi không được nói linh tinh”.



Lâu rồi không đi làm, cô có cảm giác mình tách biệt với xã hội. May mà Lộ Thiếu Hành luôn ở bên động viên cô, làm gì cũng có lần đầu tiên không khỏi bỡ ngỡ. Cô tuyệt nhiên không muốn cả ngày ở nhà chờ đợi người đàn ông của mình đi làm về. Điều này khiến cô cảm thấy bản thân chẳng có gì ngoài anh ta.



Hôm sau, Lộ Thiếu Hành đưa cô đến công ty tuyển dụng. Vòng đầu tiên là thi viết, kết quả mau chóng được công bố, không ngoài dự đoán, cô đã vượt qua, sau đó cô nhận được thông báo tới vòng phỏng vấn trực tiếp.



Cảm giác hồi hộp cứ bám theo cô mãi, nhất là khi đối thủ của cô đều là những sinh viên vừa tốt nghiệp, dù bề ngoài cô luôn tỏ ra tự tin. Cô sợ nhất người ta hỏi mình tại sao tốt nghiệp lâu như vậy mà bây giờ mới đi làm, có điều vẫn không tránh được bị hỏi như vậy. Cô nói đây là vấn đề riêng, phía nhà tuyển dụng cũng không hỏi kỹ thêm nữa.



Phỏng vấn xong, cô ra khỏi phòng mà vẫn chưa hết hồi hộp, hàng lông mày nhíu lại, thậm chí quên cả ngẩng đầu. Đến khi va vào người đối diện, cô mới luống cuống lên tiếng: “Xin lỗi”.



Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Trác Dực Đình đang nhìn mình. Thật ra Trác Dực Đình đã trông thấy cô từ lâu, anh tự nhủ mình và cô đã không còn quan hệ gì, không cần quan tâm cô làm gì ở đây. Cuối cùng anh vẫn không kìm được mà đi theo cô, thậm chí còn đứng ngoài này đợi đến lúc cô ra. Anh thầm thở dài, muốn hỏi cô sống thế nào, nhưng cảm thấy câu hỏi này vô cùng tẻ nhạt. Trông vẻ mặt cô, chút bất an trong lòng lại xuất hiện dằn vặt anh. Lần trước cô cũng đã đi xin việc, nhưng thái độ của cô rất qua loa, không mấy nghiêm túc. Còn bây giờ, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô, rõ ràng là cô rất quan tâm đến công việc này.



Sự đối lập này rõ ràng có thể chứng minh được nhiều điều.



“Cùng đi ăn nhé. Anh biết một quán đồ xào khô ngon lắm”.



Lê Họa biết kiểu gì hai người cũng gặp lại, chỉ không ngờ nhanh như vậy.



Cô gật đầu. Không làm người yêu vẫn có thể làm bạn, điều này tuy rất khó, nhưng dù sao cũng không thể coi nhau như kẻ thù được.



Cô lẳng lặng theo sau Trác Dực Đình. Trước đây, người đàn ông này từng được cô nhận định là đối tượng kết hôn phù hợp nhất của mình, vậy mà bây giờ giữa hai người đã chẳng còn quan hệ gì. Cảm giác của cô đối với anh từ trước đến nay, phần lớn là sự hổ thẹn, đó cũng chính là điều mà anh không muốn nhất.



Không biết làm gì để phá tan bầu không khí khó xử lúc này, Trác Dực Đình đành kiếm chuyện để hỏi dù đã biết rõ mười mươi.



“Em đến phỏng vấn xin việc à?”





Anh và giám đốc công ty này có quen biết, nếu cần, anh có thể giúp đỡ cô. Đương nhiên, anh biết rõ cô sẽ không nhờ anh, trước đây có thể, bây giờ thì không.



“Ừ”. Lê Họa cười, “Mấy hôm trước em đến dự thi vòng một rồi. Ngày trước em rất ghét câu nói “sống đến già, học đến già”, nhưng xem ra chuyện học cả đời này em trốn không thoát. Chúng ta đã lớn vậy rồi mà cứ phải thi cử, chẳng biết bao giờ cái trò này mới chấm dứt nữa”.



“Đề có khó lắm không?” Anh hỏi.



“Cũng không đến nỗi nào. Chúng ta thật ra rất mâu thuẫn, thời sinh viên lúc nào cũng chê bai nền giáo dục nước nhà không bằng nước ngoài. Nhưng sau khi học hành, lại hy vọng giáo viên chỉ tập trung dạy những thứ sẽ xuất hiện trong đề thi, còn giáo viên dạy những điều thực tế lại bị chúng ta chê bai”.



Tự dung cô nói nhiều như vậy khiến Trác Dực Đình có phần kinh ngạc. Anh ngoảnh lại nhìn cô.



“Sao thế?” Cô hỏi.



“Em hiện giờ có vẻ sống rất tốt.” Anh đưa ra một lời nhận xét, sau đó chỉ có thể cười khổ.




Cô im lặng.



Tâm trạng hai người như vậy, dù đồ ăn có ngon thế nào cũng không thể nuốt nổi. Lê Họa cầm đũa, uể oải gắp thức ăn. Trác Dực Đình cũng lặng yên ngồi ăn.



Người đàn ông này vẫn vậy, không bao giờ nặng lời với cô dù chỉ một câu. Giá như anh cũng như bao người khác, mắng nhiếc cô, thậm chí tát cô mấy cái, có lẽ trong lòng cô sẽ thấy dễ chịu hơn. Thức ăn trong miệng, dường như biến thành vị đắng.



Trác Dực Đình nhìn cô ăn, chợt nghĩ, mình khiến cô ấy không thoái mái đến vậy ư? Cử chỉ của cô khác thường bởi người ngồi ăn với cô là anh sao?



Anh buông đũa, thật sự không ăn nổi nữa.



“Em yêu cậu ta?” Chịu đựng lâu như vậy, rốt cuộc đã có thể nói ra.



Cô nhìn thẳng vào mắt anh, không hề do dự, cũng không hề giả vờ: “Đúng vậy”.



Trác Dực Đình cười: “Tốt rồi, đúng là rất tốt”.



Lời nói của Lộ Thiếu Hành lại luẩn quẩn bên tai, bốn năm trước, cô đã sinh con cho Lộ Thiếu Hành. Như vậy có nghĩa là, anh thua vì thời gian, chứ không phải thua vì người kia?



“Không liên quan đến anh ấy, vấn đề nằm ở em”. Cô không muốn mối quan hệ giữa hai người bị ảnh hưởng vì mình, dù rằng suy nghĩ này của cô rất nực cười.



Trác Dực Đình không để ý đến lời giải thích của cô, anh hỏi: “Nếu em không gặp cậu ta sớm hơn anh, em sẽ chọn anh chứ?”



Cô quay đầu đi hướng khác, không muốn trả lời câu hỏi này của anh. Gật hay lắc, đều khiến người ta tốn thương.



“Anh hiểu”. Trác Dực Đình thở dài.




“Em không tốt, hoàn toàn không tốt chút nào”. Anh có thể tìm được người con gái tốt hơn cô gấp nhiều lần, không cần vì một người như cô mà hành hạ bản thân như vậy. Bây giờ nói những lời này có ý nghĩa gì?



“Lê Họa!” Giọng nói của Trác Dực Đình rất bình tĩnh, “Em có thật sự hiểu con người Lộ Thiếu Hành không?” Nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng thâm tâm cậu ta luôn có quan điểm và suy nghĩ rất độc lập, luôn có cách để chiếm được mọi thứ mình muốn. Một người như vậy, liệu cô có hiểu rõ?



“Tại sao em phải hiểu anh ấy?” Hiểu quá rõ một người, dường như sẽ không còn gì thú vị nữa. Cuộc sống không có gì bất ngờ, đó mới là điều đáng buồn.



Cô thật quá đơn thuần, Trác Dực Đình lắc đầu, “Cậu ta không phải người tốt, em hãy suy nghĩ cho cẩn thận”.



Nói quá nhiều sẽ biến anh thành kẻ ác ý, vừa phải là đủ rồi.



Tô Tự mấy ngày qua chơi trò chiến tranh lạnh với cô, đột nhiên nửa đêm gọi điện đến, câu đầu tiên là: “ Lập tức qua đây trong vòng nửa tiếng. Nếu không chúng ta tuyệt giao”.



Lê Họa thở dài, bắt taxi qua Dạ Sắc. Nghe giọng qua điện thoại, có vẻ như Tô Tự đã uống say, không biết lại gây ra chuyện gì nữa. Cô lo lắng giục tài xế lái nhanh hơn.



Vừa bước vào Dạ Sắc, cô liền cảm nhận được sự hỗn tạp của nơi này, loại người nào cũng có, không biết ban ngày họ làm công việc gì, nhưng đêm đến là ở đây để xả streets.



Lê Hoạ không biết rằng, ở một gian phòng VIP, Lộ Diệc Cảnh đang cầm ly rượu nhâm nhi, ánh mắt lộ sự cười nhạo: “Anh hai, sao lại học thói xấu của bọn em mà không về nhà thế?”



Lộ Thiếu Hành lên giọng cảnh cáo: “Sao lại muốn theo?”



“Anh rất giống với anh ba ngày trước khi đòi ra ngoài ở riêng”.



“Cậu bớt làm mấy chuyện nhảm nhí đi, nếu không…”.



Thật là buồn cười. Hai anh em nhà này người nào nói chuyện người nấy, chẳng thèm trả lời câu hỏi của đối phương.



Lộ Diệc Cảnh vẫn duy trì thái độ cười cợt của mình.




“Em đang rất nóng lòng chờ đợi chuyện lớn mà anh hai gây ra đây.” Dứt lời, Lộ Diệc Cảnh mượn cớ đi ra ngoài. Vừa bước chân ra hành lang, anh ta liền chạm mặt Lê Họa. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Lộ Thiếu Hành cũng đã kịp trông thấy bóng dáng quen thuộc, anh bất giác nhíu mày.



Lộ Diệc Cảnh có vẻ rất hứng thú, không kiêng dè gì mà kéo Lê Họa lại: “Này, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi nhỉ? Trông cô quen lắm”.



Lê Họa giật tay lại, “Anh…”. Vừa nhận ra Lộ Diệc Cảnh, Lê Họa kinh ngạc mở to mắt.



Lộ Diệc Cảnh nở nụ cười khinh miệt, nghĩ thầm, phụ nữ đều nông cạn như nhau, vừa trông thấy mấy anh chàng công tử nhà giàu, liền làm bộ ngây thơ như con cừu nhỏ.



Lê Họa vội vàng đẩy Lộ Diệc Cảnh ra rồi nhanh chóng bỏ đi. Lộ Diệc Cảnh vừa khó hiểu vừa thấy thú vị, chẳng lẽ trông anh ta đáng sợ đến vậy sao?



Lê Họa chạy đến một góc khuất mới dám dừng lại để thở, lòng căm hận Tô Tự, rốt cuộc có biết Lộ Diệc Cảnh cũng ở đây không?




Tìm được phòng của Tô Tự, Lê Họa mở cửa vào, trông thấy bạn mình đang ngồi ở ghế, dõng dạc nói: “Đàn ông là đồ tồi, cuộc đời này chỉ có tôi chơi đàn ông, nào đến lượt đám đàn ông các người chơi đùa tôi…”.



Trên sàn nhà, mấy gã đàn ông đang nằm bệt, gã thì đang mê man hút thứ gì đó, gã thì cười hì hì…



Tô Tự liếc về phía mấy gã đang nhìn mình bằng ánh mắt ngả ngớn hòng muốn thu hút sự chú ý. Đúng là không biết tự lượng sức mình.



Trông thấy Lê Họa vào, Tô Tự liền đưa tay lên xem đồng hồ, cũng may chưa muộn. Dù Lê Họa có đến muộn thì cô cũng không tuyệt giao như lời đe dọa, nhưng Lê Họa đến đúng giờ thì cô mới có đường lui.



Chưa đợi Tô Tự lên tiếng, Lê Họa đã xông vào: “Mau đi theo mình”.



“Cậu làm cái gì đấy? Mình còn chưa chơi đủ”.



Lê Họa kéo cô nàng dậy, “Cậu có biết Lộ Diệc Cảnh cũng đang ở đây không?”



Tô Tự kinh ngạc.



Hai người vừa định ra khỏi phòng thì cánh cửa đã bị mở toang. Lộ Diệc Cảnh ung dung nhìn Tô Tự vẫn đang sửng sốt.



“Oà, lâu lắm rồi mới gặp vợ yêu”.



Anh ta làm như Lê Họa là người vô hình.



Tô Tự bặm môi, nói với Lộ Diệc Cảnh: “Đồ đê tiện”.



“Giang Trí Ngữ, em nói năng cẩn thận cho anh.” Lộ Diệc Cảnh không như Lộ Thiếu Hành, anh ta sẽ không tỏ vẻ hờ hững mà hay nghĩ sao nói vậy, càng không che dấu tâm trạng của mình.



Tô Tự trừng mắt với Lộ Diệc Cảnh. Người đàn ông này muốn tìm ra khuyết điểm của cô để có lý do ly hôn. Còn lâu nhé!



“Lộ Diệc Cảnh, anh nghe đây! Đời này chỉ có tôi chơi đùa với anh, anh muốn ly hôn thì đợi kiếp sau đi!”.



“Cô tưởng tôi không đánh phụ nữ sao?” Lộ Diệc Cảnh đã bị Tô Tự chọc cho phát điên.



Lê Họa vội tiến lại ngăn Tô Tự. Lúc này nếu cứ để cô ấy nói thì chỉ thốt ra những lời tổn thương người khác mà thôi. Đúng lúc đó, Lộ Thiếu Hành đi tới giữ lấy tay cô: “Đi về!”.



Lê Họa không nghe, vẫn cố chấp muốn lao đến. Lộ Thiếu Hành cau mày, “Họ là vợ chồng, chuyện của họ để tự họ giải quyết”.



Lê Họa giằng tay ra, “Em muốn làm gì không cần anh quản. Anh cũng không cần lên giọng dạy dỗ em”.



Lộ Thiếu Hành buông tay, không biết vì sao cô đột nhiên lại phản ứng dữ dội như vậy.