Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1017: Người có tên, cây có bóng.  






Chỉ có tám vị trí, nghĩ lại cũng có chút khó khăn. Thực lực bây giờ của hắn vẫn còn kém xa Hân Tuyệt sư huynh, so với bát đại công tử chỉ sợ khoảng cách sẽ càng lớn.

Hai ngày sau, cả đoàn người không còn gặp trắc trở nào nữa, thuận lợi quay về Lăng Tiêu Kiếm Các.

Chuyện trong yến tiệc sinh nhật của công chúa Phượng Hoa đã truyền tới Kiếm Các từ lâu, Mai hộ pháp dẫn theo bảy trưởng lão chấp kiếm đích thân ra nghênh đón.

Nếu đã giành vinh quang cho tông môn, đương nhiên Kiếm Các sẽ không thiếu phần thưởng. Bảy người trưởng lão chấp kiếm mỗi người thưởng cho Lâm Nhất năm trăm viên linh ngọc nhị phẩm, mười viên linh đan nhị phẩm. Con số lớn, phần thưởng phong phú khiến mọi người ngưỡng mộ không thôi.

Nhưng không có ai đỏ mắt ganh tị. Đổi lại là những người khác, có thể giành vinh quang cho Kiếm Các ở đại điện Quỳnh Đài giống như hắn, phần thưởng cũng sẽ không ít.

Những người khác, Hân Tuyệt, Hân Nghiên và đám Đường Thông đi cùng cũng nhận được phần thưởng, đương nhiên không phong phú bằng Lâm Nhất.

Lạc Phong trưởng lão tràn đầy khí thế, mặt mày rạng rỡ, làm Bạch Đình cùng đến nghênh đón cảm thấy chua xót muốn chết.

Nhiều người âm thầm bàn tán, có lẽ Lạc Phong trưởng lão sẽ là điện chủ đời tiếp theo của Trưởng Lão điện. Hai người cạnh tranh nhưng vì mối quan hệ với Lâm Nhất mà kéo giãn khoảng cách rất lớn.

Một số đồng liêu ngày xưa thậm chí còn vì chuyện này mà bắt đầu xa lánh ông ta, không còn ân cần niềm nở như trước.

Tên Kiếm Nô chết tiệt, đáng ra năm xưa ông ta nên mặc kệ mọi thứ, một chưởng đánh chết hắn ở Cửu Tinh Tranh Bá!

Bạch Đình nhìn chằm chằm Lâm Nhất, nỗi thù hận trong lòng như dậy sóng, nhưng ngoài mặt lại miễn cưỡng nặn ra nụ cười. Bộ dạng đó muốn khó coi bao nhiêu có khó coi bấy nhiêu.

Lâm Nhất nhìn thấy nhưng không quan tâm nhiều, bây giờ ông ta không làm gì được hắn nữa rồi.

Ông ta có hận hắn thế nào cũng phải thành thật kìm chế vào.

Chỉ là Lâm Nhất muốn động vào ông ta thì nhất thời cũng không có cách gì cả. Bây giờ hắn có huy hoàng thế nào, đối phó với một trưởng lão thâm niên của một tông môn cũng hơi khó.

Nhưng không sao, Bạch Đình gặp nhiều thứ không thuận chắc chắn còn khó chịu hơn hắn.

Khi hắn trở về Lạc Già Sơn, đương nhiên không tránh khỏi một phen chúc mừng. Nhìn quanh không thấy bóng dáng của Lý Vô Ưu đâu.

Sau khi biết được từ Mặc Thành rằng tên đó đã ra ngoài lịch luyện, trong lòng Lâm Nhất cũng cảm thấy vui mừng.

Dù sao hắn ta cũng đã thông suốt đầu óc, nếu còn lười biếng như trước kia thì đừng nói trở thành đệ nhất kiếm khách của Đại Tần đế quốc, Đại Tần đế quốc có thể có một vị trí cho hắn ta hay không cũng khó nói.

Người có tên, cây có bóng.

Hắn nghỉ ngơi ở Lạc Già Sơn chưa được mấy ngày, người đến chào hỏi liên tục không dứt. Vừa có trưởng lão các điện trong tông môn, vừa có các nhân vật nổi tiếng, thế gia ở Đại Tần đế quốc.

Không muốn chuyện thế tục quấn thân, hắn báo với Hân Nghiên một tiếng, sau đó một mình đi đến sơn mạch Tịch Diệt lịch luyện.

Nửa tháng sau.

Sâu trong sơn mạch Tịch Diệt, một thác nước từ trên núi cao đổ xuống, dài nghìn trượng, giống như một dải lụa ánh bạc. Dòng nước xao động, rơi xuống bên dưới, hội tụ thành một hồ nước rộng

chapter content