Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1126: Thời gian trôi nhanh thật!  






Nếu có thể khiến hắn ta bị thương, thậm chí là trọng thương thì xem như phần nào giúp đỡ Lâm Nhất.

Hân Nghiên không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Trần Huyền Quân và nói: “Sư huynh, huynh cảm thấy tiểu sư đệ có thể xông lên tầng mấy?”

Trần Huyền Quân ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: “Ít nhất là tầng bảy, nếu may mắn thì có thể lên tầng tám không biết chừng, còn tầng chín thì… khó mà nói được”.

Xem như đây là một lời đánh giá công tâm.

Thông thường thì có thể lên đến tầng sáu đã xem như thành tích rất cao rồi, đủ để kiêu ngạo.

Hiếm có ai lên được tầng bảy, tầng tám, phải nói đó là tồn tại như lông phượng sừng lân vậy, lẽ tất nhiên, người làm được như vậy sẽ trở thành người giành thắng lợi lớn nhất trong mật cảnh lần này.

Còn về tầng thứ chín thì… ngàn năm qua không có ai xông lên được.

Tầng cuối cùng – tầng mười thì gần như là truyền thuyết, đã lâu lắm rồi, không ai biết có người đã từng đặt chân lên đó chưa.

Nghe ý kiến của Trần Huyền Quân, Hân Nghiên thầm cảm khái.

Bất giác, tiểu sư đệ cần mình trông nom ngày nào giờ đã tiến bộ đến cảnh giới như thế.

Thời gian trôi nhanh thật!

Lần đầu gặp tên nhóc kia trong cơn bão tuyết tại Mạc Bắc, đến nay đã một năm rồi.

Tuy chẳng bao lâu, nhưng gần như đã bị quên lãng.

Hân Nghiên thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Trần sư huynh, huynh còn muốn lên tầng sáu không?”

“Không đi!”

Trần Huyền Quân lắc đầu, thấp giọng nói: “Tầng sáu hầu hết đều là cao thủ cùng cấp bậc với Thủy Vô Ngân, đụng độ Thủy Vô Ngân xem như may mắn, nếu là tà tu thì rắc rối to, chưa chắc những người này sẽ cho muội cơ hội bóp ngọc giản”.

Trong hầu hết các trường hợp, bóp nát ngọc giản cùng lắm chỉ tốn thời gian một lần hô hấp, bất kỳ lúc nào cũng có đường lui.

Thế nhưng nếu gặp phải cao thủ chân chính thì thời gian một lần hô hấp đủ để giết ngươi chục lần rồi.

Hiển nhiên, cao thủ lên đến tầng thứ sáu đều có thực lực bực này.

“Đi thôi, chắc hẳn Lạc Phong trưởng lão và Hân Tuyệt sư huynh đều rất lo lắng cho chúng ta”.

Trần Huyền Quân mỉm cười, khẽ nói.

Lần này tiến vào Mật cảnh Ma Liên, thu hoạch của hắn không tệ. Trong vòng nửa tháng muốn đột phát Huyền Võ tầng mười không phải vấn đề quá lớn, chỉ cần có thể thăng cấp, thì tiến vào cảnh giới Tử Phủ trước năm 25 tuổi không còn là chuyện không tưởng.

“Đi thôi!”

Không lên tầng thứ sáu thì cũng chẳng thể nán lại tầng năm được bao lâu, chẳng mấy chốc sẽ bị ép buộc truyền tống ra ngoài.

Hai người chủ động bóp nát ngọc giản, rời khỏi Mật cảnh Ma Liên.

Trong hoang nguyên Tịch Diệt, biển người tựa như thủy triều bắt đầu dịch chuyển, có rất nhiều đệ tử tông môn bị truyền tống khỏi Mật cảnh Ma Liên.

Tầng năm của bảo điện Hắc Liên chính là một đường ranh giới.

chapter content