Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1182: Có lẽ ngày sau sẽ thu được lợi ích không nhỏ.  




Sự trỗi dậy của Lăng Tiêu Kiếm Các đã quá rõ ràng rồi!

Bão táp qua đi, các tông môn khác cũng không tiếp tục nán lại hoang nguyên, mọi người lục tục rời đi.

Trước khi đi, tất cả đều quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu Kiếm Các bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.

Thậm chí có trưởng lão tông môn tự hỏi, nếu trước đó bọn họ “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”, ra tay tương trợ Kiếm Các thì… có lẽ ngày sau sẽ thu được lợi ích không nhỏ.

Nhưng chuyện đã qua thì không có nếu như, có nghĩ thế nào đi nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Liễu Nguyệt cưỡi chiến mã theo chân đoàn người của Liễu Long Phi rời đi, lúc đi qua Lâm Nhất và Hân Tuyệt, nàng ta liếc thấy vết thương dữ tợn trước ngực Lâm Nhất.

Liễu Nguyệt chần chừ hồi lâu, cuối cùng quyết định xuống ngựa xem thử.

Tuy nhiên, khi nàng ta định nhảy xuống thì bị Liễu Long Phi ngăn cản, thế nên Liễu Nguyệt đành ngồi trên ngựa hỏi: “Lâm Nhất, ngươi không sao chứ?”

“Không chết được”, Lâm Nhất gật đầu, bình thản đáp.

“Đi thôi!”

Liễu Long Phi lạnh lùng nói, dường như trong mắt ông ta hoàn toàn không có sự tồn tại của Lâm Nhất, trái lại, ông ta không khỏi liếc nhìn Hân Tuyệt vài lần.

Liễu Nguyệt cắn đôi môi đỏ mọng, trong mắt lóe lên tia áy náy, nhưng cuối cùng nàng ta đành bất đắc dĩ rời đi.

“Xem ra Liễu đại tiểu thư khá là quan tâm tiểu sư đệ đấy, mà này, Lâm Nhất, sao đệ lạnh lùng quá vậy?”

Hân Tuyệt đứng bên cạnh cười khẽ.

Lâm Nhất từ chối cho ý kiến, và cũng không nói gì thêm.

Lúc ở trong Mật cảnh Ma Liên, hắn ra tay cứu giúp Liễu Nguyệt chỉ đơn thuần là vì không muốn thấy người khác chịu nhục, chứ không hề có ý định gì khác.

Hắn tin nếu đổi lại là sư huynh Hân Tuyệt thì huynh ấy cũng sẽ làm như vậy.

Cứu người thì cứu người, nhưng hắn cũng không có quá nhiều thiện cảm với Liễu Nguyệt, trước mắt chỉ xem như xóa bỏ một chút hiểu lầm mà thôi.

Nếu muốn hắn đột ngột thay đổi thái độ thì… có hơi khiên cưỡng. Tuy nhiên, từ tận đáy lòng, Lâm Nhất vẫn rất cảm ơn đối phương đã ra tay giúp đỡ.

Việc này khiến hình tượng của Liễu Nguyệt thay đổi rất nhiều trong suy nghĩ của Lâm Nhất.

“Đúng rồi, trả kiếm lại cho đệ”.

Hân Tuyệt tra kiếm vào vỏ, sau đó dùng hai tay nâng thanh bảo binh thượng cổ kia lên, đưa cho Lâm Nhất.