Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1206




“Ta đã giao một phần bảo vật cho tông môn rồi, còn lại để chính mình sử dụng, nếu ông thích thanh chiến mâu này thì ta sẽ đưa nó cho ông”.

Lâm Nhớ đến thanh chiến mâu còn sót lại trong túi trữ vật của mình, vì nó đã sắp hỏng nên hắn không nộp lên tông môn.

Ngụy đường chủ tiếp nhận chiến mâu, vốn đang rất vui vẻ nhưng ngay lập tức, ông ta nhận ra thanh chiến mâu này đã sắp hỏng, bèn cười nói: “Tuy đã gần hỏng, nhưng cũng là bảo binh thượng cổ hàng thật giá thật, dựa vào danh tiếng của Mật cảnh Ma Liên, hẳn có thể bán được giá tốt”.

Sau khi thu chiến mâu, Ngụy đường chủ nhìn Lâm Nhất và nói: “Lâm công tử chờ ta một lát, ta đi rồi sẽ quay về nói cho cậu tung tích của Vương Diễm”.

Khoảng năm phút sau, ông ta lại lần nữa xuất hiện với vẻ mặt ngượng ngùng.

“Lâm công tử, Vương Diễm không hề rời đi mà vẫn còn ở tại Lăng Tiêu Kiếm Các. Hiện hắn ta đang ở trong liên minh Quân Tử”.

“Hắn không có ở Vương phủ?”

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên tia kinh ngạc, lúc trước, theo suy đoán của hắn, có trốn thì Vương Diễm cũng sẽ trốn ở phủ đệ của tông tộc Vương Thị.

Nhưng không ngờ tên này lại dám ở lại Lăng Tiêu Kiếm Các, đúng là lớn gan mà.

Ngụy Nhạc khẽ cười nói: “Vương phủ à? Ha ha, nếu hắn có kẻ thù thì Vương phủ nào có an toàn bằng Lăng Tiêu Kiếm Các? Chẳng lẽ ở đế quốc Đại Tần này, còn có kẻ dám chạy đến Lăng Tiêu Kiếm Các giết người à?”

Quả thật là vậy, đối với Vương Diễm mà nói, ở đế quốc Đại Tần không còn nơi nào an toàn hơn so với Kiếm Các.

Xem ra Vương Diễm thật sự cho rằng không ai có thể bắt được hắn ta.

Khoan hãy nói đến chuyện hắn ta là người của tông tộc Vương Thị, chỉ riêng việc không có chứng cớ thì tông môn cũng không thể vô duyên vô cơ đụng đến hắn ta. Huống chi, Vương Diễm còn có mối quan hệ với Đại hoàng tử, cho nên hắn ta càng không phải sợ hãi gì cả.

Về phần những người khác, theo điều luật thiết huyết của tông môn thì không được phép giết người.

E là hiện tại, tâm trạng hắn ta cũng không tệ lắm…!

Lâm Nhất thầm cười lạnh.

“Đúng rồi, gần đây Lăng Tiêu Kiếm Các đã xảy ra chuyện lớn, sợ là Lâm công tử còn chưa biết”, Ngụy Nhạc chợt nhớ đến điều gì đó, liền nói.

“Chuyện gì?”, Lâm Nhất thầm nghĩ, chẳng lẽ chuyện Hân Tuyệt sư huynh qua đời đã bị lộ ra ngoài?

“Ba mươi ngày trước, Bạch Lê Hiên xuất quan, khi đó đã xuất hiện ngũ thải tường thụy tựa như tuyết rơi liên tục suốt ba ngày. Khắp cả quận Tần Thiên đều nhìn thấy dị tượng, theo như lời đồn, hắn ta đã đột phá Thánh Thể, trở thành người có căn cốt đứng nhất đế quốc Đại Tần”.

Nói đến việc này, Ngụy Nhạc không khỏi bùi ngùi xúc động, lúc ấy, nhìn thấy ngũ thải tường thụy kéo dài suốt ba ngày, sự rung động trong lòng ông ta đến nay vẫn chưa tan hết.

Thánh Thể!

Thiên phú của võ giả có hai điểm, một là căn cốt, hai là ngộ tính. Ngộ tính không thể tra rõ được, nhưng căn cốt lại có thể dò ra, căn cốt Linh Thể bát phẩm của Lâm Nhất đã xem là đạt đến mức cao nhất ở đế quốc Đại Tần rồi.

Còn Thánh Thể thì trước nay chưa từng xuất hiện, có được căn cốt bực đó, định sẵn đời này sẽ bất phàm.

Đừng nói là đế quốc Đại Tần, dù là khắp cổ vực Nam Hoa thì người có thể đạt được Thánh Thể quả thật rất hiếm, chẳng khác nào lông phượng sừng lân.

“Cuối cùng cũng xuất quan, thật là khéo!”

Lâm Nhất đã sớm nghe qua danh tiếng Bạch Lê Hiên, đồn rằng hắn ta không xuất quan thì thôi, một khi xuất quan ắt kinh động trời đất, chấn động Đại Tần.

Hôm nay xem ra lời đồn không sai.