Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1252




Bạch Lê Hiên ngẫm nghĩ rồi thấp giọng nói: “Nếu thế thì quả thực có cơ hội cùng điện hạ tham gia buổi quần long thịnh yến này rồi!”

“Đi thôi, cùng ta đi đến Lạc Già sơn!”

Hai người quá mức chói mắt, khiến cho các đệ tử Kiếm Các ở gần đó không khỏi nhìn theo hướng đi của họ.

Mọi người đều cảm thấy rất nghi hoặc và khó hiểu.

Trong số đó, có hai người tỏ vẻ khó chịu, đó là hai tỷ muội Lâm Thu Sam và Lâm Yên.

“Tỷ, nếu như tin tức mà phụ thân lấy được từ tông tộc Vương Thị không sai thì tên đại hoàng tử này chính là kẻ muốn ép sư tỷ Hân Nghiên vào đường cùng”.

Lâm Yên nhìn theo bóng lưng hai người, trong mắt nàng ta tràn đầy oán hận.

“Đúng thì sao chứ? Hắn là đại hoàng tử, thử hỏi ở đế quốc Đại Tần này, có ai dám đối đầu với hắn?”, Lâm Thu Sam nở một nụ cười đắng chát và tràn đầy bất đắc dĩ.

“Không được, bất kể thế nào, ta cũng phải báo tin này cho Lâm đại ca”.

Lâm Yên cảm thấy nếu không nói với Lâm Nhất tình huống cụ thể, một khi việc này xảy ra, e là huynh ấy sẽ hối hận cả đời.

“Nha đầu kia, tự tiện xông vào vách Sám Hối là tử tội đấy! Huống chi, muội không thể đi được!”, Lâm Thu San thay đổi sắc mặt, mở miệng quát to.

“Chết thì chết, muội mặc kệ, muội muốn thử một lần”, ánh mắt Lâm Yên lóe lên sự kiên quyết, nhưng nàng ta vừa định hành động thì đã bị Lâm Thu Sam mạnh mẽ ngăn cản.

Tự tiện xông vào vách Sám Hối sẽ bị xử tử tại chỗ, chấp sự giữ cửa sẽ không kiêng nể thân phận của bọn họ.

Lâm Thu Sam không thể để muội muội mình mạo hiểm được…

Trên Lạc Già sơn.

Tần Vũ sóng vai cùng Bạch Lê Hiên, dọc đường đi, các đệ tử đều tỏ vẻ khó chịu khi thấy bọn họ, nhất là đại hoàng tử.

Có điều, vì kiêng kị thân phận của hai người nên không ai dám phát tác.

Đương nhiên, hai người không hề để tâm đến điều đó. Một lúc lâu sau, bọn họ đã đi đến nơi ở của Hân Nghiên.

“Lê Hiên, trông chừng thay ta, không cho phép bất kỳ ai đến gần”.

“Được thôi!”, Bạch Lê Hiên lạnh lùng đáp.

Tần Vũ đẩy cửa vào, trong viện có giai nhân đang múa kiếm, thân kiếm tách ra huyết quang, kiếm quang xẹt qua, hệt như những đóa mân côi màu đỏ thẫm đang nở rộ trong gió, chỉ một tích tắc thoáng qua, để lộ phong thái trác tuyệt, lạnh lùng mà cao ngạo.

“Kiếm pháp tuyệt hảo!”, Tần Vũ mỉm cười, vỗ tay tán thưởng.

“Cút!”

Hân Nghiên đã sớm phát giác sự xuất hiện của hắn, cô nhanh chóng tra kiếm vào bao, rồi quay đầu bước đi.

“Hân Nghiên, không cần phải tuyệt tình như thế! Khi còn bé, mối quan hệ giữa ta và cô cũng khá thân thiết, nói là thanh mai trúc mã cũng không có gì là không đúng”.

Đối mặt với giọng điệu khó nghe của Hân Nghiên, Tần Vũ chỉ mỉm cười lơ đễnh.

“Thanh mai trúc mã à? Ha ha, ngươi cút đi được bao xa thì cút đi cho ta, đừng ép ta ra tay với ngươi”.