Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1285




Trong ánh mắt của Tần Vũ trên xe ngựa đột nhiên thoáng qua cơn phẫn nộ.

Mắt thấy, cơn giông tố này không chỉ đơn giản là ảnh hưởng đến thể diện nữa. Vô hình chung, uy áp của công chúa Phượng Hoa đã hoàn toàn che lấp hắn ta rồi.

Công chúa Phượng Hoa nhìn chằm chằm Tần Vũ, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng quát bằng giọng không được phép nghi ngờ.

“Ha ha, ngươi cũng quản nhiều chuyện quá rồi đấy, đừng nói với ta đây cũng là khẩu dụ của phụ hoàng”.

Trong đáy mắt hắn ta loé qua luồng sát khí âm u lạnh lẽo, đây là giới hạn của hắn ta, là giới hạn mà hắn ta đã phải hao tâm tổn sức, tuyệt đối không thể nhượng bộ.

Ván đã đóng thuyền, buổi hôn lễ này cho dù có khẩu dụ của phụ hoàng thì hắn ta cũng quyết không nhượng bộ.

Công chúa Phượng Hoa lạnh lùng đáp: “Bản thân ngươi dùng thủ đoạn gì ngươi là người rõ nhất, bản công chúa giữ lại thể diện cho ngươi, nếu không đừng trách ta không nể mặt”.

“Thực sự có chuyện giấu diếm?”

“Ta nói mà… Hân Nghiên làm sao có thể đồng ý gả cho hắn ta”.

“Đại hoàng tử đã đi đến bước này rồi mà không chịu nhượng bộ, e là còn có mục đích không thể cho người ta biết được”.

Trong đám người dần dần xuất hiện những lời bàn tán xôn xao, dường như bọn họ chọn đứng về phía công chúa Phượng Hoa, đứng về phía Lâm Nhất.

“Nếu thực sự có chuyện giấu diếm, còn mong đại hoàng tử nói cho rõ ràng một chút, cho Lăng Tiêu Kiếm Các ta một lời giải thích!”

Phía sau Lâm Nhất, truyền đến giọng nói thong dong của Mai hộ pháp.

“Nói rõ ràng? Việc mà cô ấy đích thân đồng ý với bản hoàng tử, không cần thiết phải nói rõ ràng với ông, bảo ông đưa Lâm Nhất đi đã là nhượng bộ lớn nhất của ta rồi. Đừng tưởng không có Thần Sách Doanh thì ta sẽ sợ Lăng Tiêu Kiếm Các!”

Giọng nói của Tần Vũ bình tĩnh, đầy cứng rắn.

“Vậy xin lỗi, ngươi không thể động vào Lâm Nhất, Hân Nghiên ngươi cũng không được phép động vào!”

Đến Lâm Nhất còn dám đứng ra bênh vực Hân Nghiên, một người một kiếm thân cô thế cô đến đây, trong lòng Mai hộ pháp đã có quyết định từ lâu.

Nếu đã tuốt kiếm, không đạt được mục đích thì tuyệt đối không quay đầu!

“Tần Vũ, ta cũng khuyên ngươi một câu, ngươi còn chưa đăng cơ hoàng vị, Đế Quốc Đại Tần còn chưa đến lượt phải nghe lời ngươi. Hoạ mà hôm nay ngươi gây ra đã đủ lớn lắm rồi, nếu như còn cố chấp làm theo ý mình, ta có thể nói rõ cho ngươi biết rằng, Long Môn tranh tài ngươi đừng mong tham gia nữa”.

Ở phía xa, giọng nói thong dong của công chúa Phượng Hoa truyền tới, trong gió tuyết, khí chất tài hoa phong nhã lại càng trở nên lạnh lùng.

Lời của nàng ta tuyên bố một sự tồn tại nào đó, cũng là lời cảnh cáo cuối cùng của nàng ta với Tần Vũ.

Ánh mắt Tần Vũ bỗng trở nên bén nhọn, ánh mắt xuyên qua màn tuyết rơi trắng xoá, găm thẳng lên bóng hình xinh đẹp ngồi trên kiệu ngọc.

Đối phương ngồi ngay ngắn trên kiệu ngọc, xuất trần như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ bay mất, lộ ra khí chất khiến người ta nhìn không thấu.

Hai người đều có con át chủ bài nằm ngoài Đế Quốc Đại Tần, nhưng Tần Vũ lại luôn không đoán được đối phương rốt cuộc có cái gì để dựa dẫm vào.