Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 13: Ra ngoài lịch luyện




Thuần Dương Công tổng cộng có năm tầng, giống như trong dự đoán của Lâm Nhất.  

So với Lưu Phong kiếm pháp, tiến độ chậm chạp hơn. Đã qua ba ngày rồi mà vẫn dừng ở tầng thứ nhất.  

Tu luyện công pháp, lấy căn cốt làm nền tảng.  

Cái gọi là căn cốt chính là chỉ thể chất của võ giả, Lâm Nhất chẳng qua cũng là cơ thể người phàm, thậm chí còn kém hơn người bình thường.  

Ngoài căn cốt ra còn phải dựa vào ngoại vật.  

Ngoại vật thông thường mà nói thì đa số là đan dược, đồng thời kết hợp tu luyện ở những địa điểm có phong thủy, linh khí dồi dào thì chẳng khác nào làm chơi ăn thật.  

Trong Thanh Vân Môn, những nơi có linh khí dồi dào từ lâu đã bị đệ tử và trưởng lão nội môn chiếm cứ hết rồi.  

Căn cốt Lâm Nhất đã không tốt, lại không có nơi tu luyện phong thủy, lại càng không có đan dược.  



Tiến độ luyện Thuần Dương Công đương nhiên cũng không thể nhanh được.  

Nhưng trong ba ngày cũng không phải hoàn toàn uổng phí, Lưu Phong kiếm pháp của hắn ngày càng thuần thục.  

Bộ công pháp dựa nhiều vào ngộ tính này đối với hắn mà nói thì không có quá nhiều khó khăn.  

Mãnh Hổ Quyền cũng không bỏ bê.  

Kiếm pháp là kỹ thuật giết người, công pháp để tinh luyện nội kình, Mãnh Hổ Quyền mài giũa thân thể, cả ba thứ đều không thể thiếu.  

Trước căn nhà gỗ.  



Lâm Nhất xòe tay, lòng bàn tay chống xuống chuôi kiếm, mũi kiếm chạm đất.  

Theo một tiếng quát nhẹ, trường kiếm dưới lòng bàn tay của hắn nhanh chóng bắt đầu xoay tròn.  

Nhưng phần mũi kiếm vẫn chưa theo chuyển động xoay tròn, vẫn c ắm vào trong đất.  

"Vẫn chưa đến..."  

Lâm Nhất nhắm mắt lại, miệng tự lẩm bẩm, tinh tế cảm nhận trường kiếm đang xoay tròn trong lòng bàn tay, tùy ý để nội kình trong cơ thể từng chút từng chút dung nhập vào trong.  

Rầm!  

Một luồng gió mát khởi sinh từ mặt đất, men theo thân kiếm đi lên, hất tung lọn tóc dài trên trán Lâm Nhất.  

"Tụ Kiếm Thành Phong!"  

Lâm Nhất bỗng nhiên mở to hai mắt, tinh quang trong mắt lóe lên, bàn tay mở ra từ từ siết chặt chuôi kiếm.  

Nặng quá!  

Thân kiếm truyền đến lực hút khổng lồ, lực lượng tích trữ từ trước hung hăng kéo Lâm Nhất nhào về phía mặt đất.  

Mãnh Hổ Quyền đánh ra làm trụ cột, giúp Lâm Nhất ổn định được cơ thể, rồi nhấc kiếm lên.  

Sưu!  

Khoảnh khắc kiếm được nhấc lên, cơ thể của Lâm Nhất không chịu được sức khống chế liền bổ nhào về phía trước.  

Cả người và kiếm đều lao về phía trước hai trượng.  

Vỏ kiếm hung hăng đâm vào núi đá phía trước, sâu đúng một tấc, núi đá nứt ra một khe hở.  

Toàn thân Lâm Nhất có cảm giác như bị rút hết tinh lực, mệt mỏi vô cùng.  

Lau mồ hôi trên trán, hắn đăm chiêu nhìn thanh trường kiếm cắm trên núi đá.  

Tụ Kiếm Thành Phong!  

Một trong tam đại sát chiêu của Lưu Phong kiếm pháp, Tụ Kiếm Thành Phong mới lần đầu xuất ra đã uy lực như vậy.  

Chẳng trách lại yêu cầu ngộ tính cao đến thế.  

"Quả đúng như thế, Tụ Kiếm Thành Phong chính là lấy kiếm làm gió, khoảnh khắc gió nổi lên, lực lượng tích tụ trước đó liền trào ra như dòng nước lũ".  

Lâm Nhất bình tĩnh phân tích, đây là kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, nếu như lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ thì lực sát thương còn lớn hơn nữa.  

Có điều để thi triển được lại quá đỗi phức tạp.  

Nếu như đối chiến với người khác, trong lúc đợi tụ được gió thì ta đã bị đánh bại rồi.  

Vẫn cần kiên trì nỗ lực, đợi đến lúc có thể tùy ý sử dụng mới có thể chân chính phát huy được uy lực lớn nhất trong chiến đấu.  

"Ta tự học tự luyện, trình độ có thể đạt được cũng chỉ như vậy thôi. Muốn tiến xa hơn thì phải vào Cơ Quan đường của tông môn, giao đấu với những con rối chiến đấu, hoặc là xuống núi tham gia thực chiến, cả hai cách đều có thể tăng độ thuần thục kiếm pháp hơn".  

Lâm Nhất tự mình lẩm bẩm, cũng không vì kiếm pháp đạt tới tiểu thành mà dương dương tự đắc.  

Một lát sau, trong lòng hắn đã quyết định sẽ ra ngoài thực chiến!  

Mặc dù Cơ Quan đường có hiệu quả khá tốt, nhưng cần giao nộp hai lượng bạc mới có thể vào được, hiện tại trên người hắn không có lấy một xu.  

Ra ngoài thực chiến, thứ nhất có thể rèn luyện bản thân, hai là gi3t chết hung thú có thể đổi lấy tiền vàng và đan dược.  

Hiện tại nhu cầu sử dụng đan dược khá cấp bách để thăng cấp Thuần Dương Công.  

Bằng không tu vi chỉ đứng một chỗ, kiếm pháp có mạnh thế nào cũng chỉ được hình thức bên ngoài mà thôi.  

Dãy núi Hoàng Vân nằm sau Thanh Vân Môn, dãy núi này liên miên vô tận, kéo dài xuyên qua mấy quốc gia, tọa lạc ở nước Thủy Thiên này chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.  

Chỉ vẻn vẹn một bộ phận nhỏ này đã chiếm một phần ba diện tích quốc thổ của nước Thủy Thiên.  

Nước Thủy Thiên ngoài Thanh Vân Môn ra còn có ba tông môn lớn khác, hợp thành gọi là nhất môn tam tông, phân biệt thành Cuồng Đao Môn, Thanh Vân Môn, Tử Viêm Môn và Huyền Dương Môn.  

Đệ tử của tứ đại tông môn đều thích tu luyện trên dãy núi Hoàng Vân.  

Trước đây Lâm Nhất bị thân phận Kiếm Nô hạn chế, cơ hội có thể ra ngoài lịch luyện cực ít, giờ thì không phải băn khoăn vấn đề này nữa.  

Thu dọn đơn giản một hồi, Lâm Nhất bèn đi ra khỏi cửa.  

Dãy núi Hoàng Vân cách tông môn không xa, ở ngay phía sau Thanh Vân Môn, không đến một canh giờ là đã tới nơi.  

Trong núi có rất nhiều mãnh thú nguy hiểm, tiến sâu vào một chút thậm chí còn có thể gặp được yêu thú.  

So với mãnh thú, yêu thú hấp thu linh khí của đất trời nhiều hơn, yêu hóa, dị biến, thực lực đều cực kỳ kh ủng bố.  

Yêu thú nhỏ yếu nhất cũng có thực lực võ đạo tầng năm.  

Với cảnh giới võ đạo tầng ba của Lâm Nhất hiện tại, đụng phải yêu thú thì chắc chắn chỉ có một con đường chết.  

Lâm Nhất không muốn chạm mặt yêu thú nên thận trọng di chuyển trong dãy núi Hoàng Vân, tìm kiếm hung thú đơn độc.  

Hung thú trong núi Hoàng Vân từ lông da, móng vuốt, máu thịt đều có giá trị nhất định, đối với Lâm Nhất hiện tại mà nói là một nguồn thu nhập cực lớn.  

Đáng tiếc đi suốt một quãng đường dài đa phần đều gặp phải hung thú đi theo bầy đàn.  

Lâm Nhất chỉ có một mình đành phải từ bỏ, chờ đợi cơ hội.  

Ào ào ào!  

"Tiếng nước chảy?"