Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1324: Bạch Lê Hiên!






Hai người tỏ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy chỉ có một mình Lâm Nhất, còn công chúa Phượng Hoa thì đã hoàn toàn biến mất.

Khi liếc thấy quần áo trên tay Lâm Nhất, cả hai càng thêm nghi hoặc.

“Quần áo… của công chúa?”, Lý Vô Ưu lắp bắp nói.

“Tiểu sư đệ, đã có chuyện gì?”

Biết sư tỷ Hân Nghiên sinh nghi, Lâm Nhất cảm thấy rất bất đắc dĩ, bèn kể lại sơ lược chuyện vừa xảy ra.

Nghe xong, hai người cực kỳ kinh hãi.

Lý Vô Ưu cười nói: “Ca à, ta phục huynh rồi đấy, ngay cả quần áo của công chúa mà cũng dám cởi”.

Hân Nghiên vẫn luôn thích trêu ghẹo Lâm Nhất, nhưng lúc này, cô lại lộ vẻ nghiêm túc, thấp giọng nói: “Tiểu sư đệ, đệ chắc chắn trên người công chúa Phượng Hoa không có sát ý?”

“Chắc chắn!”

Lâm Nhất nhớ lại, đúng là như vậy, hắn không cảm nhận được sát ý trên người công chúa Phượng Hoa.

Hân Nghiên khẽ thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Tiểu sư đệ, sau này không thể lỗ mãng như vậy được, công chúa Phượng Hoa không hề đơn giản như đệ nghĩ, cũng không phải người dễ nói chuyện. Nàng là…”

Hân Nghiên muốn tìm từ để hình dung, nhưng suy nghĩ nửa ngày vẫn không cách nào nghĩ ra được.

“Nàng là người như thế nào?”

Hân Nghiên suy tư hồi lâu, trên khuôn mặt sắc sảo lộ vẻ âu sầu: “Lúc trước, khi quen biết nàng, ta cũng cảm giác được dù nàng đang ở bên cạnh, nhưng khi nói chuyện luôn khiến người đối diện có cảm giác nàng đang ở trên cao. Ở cùng nàng luôn cảm nhận sự lạnh lẽo, nói nàng quá mức cao ngạo, nhưng thật sự nàng giống như bầu trời vậy, ta không thể nào nhìn thấu được…”

“Có thể nói, nàng là một người nguy hiểm, ngay cả đại hoàng tử cũng phải kiêng kỵ nàng, tiểu sư đệ, bất kể công chúa điện hạ có kính nể đệ thế nào thì đệ đều phải nhớ, nàng và chúng ta không phải người cùng một thế giới”.

Lý Vô Ưu ngượng ngùng cười: “Ta còn tưởng chỉ có ta có cảm giác này, không ngờ sư tỷ cũng vậy, quả thực khó có thể đoán được vị công chúa Phượng Hoa kia nghĩ gì. Ở bên cạnh nàng luôn có cảm giác căng thẳng và sợ hãi một cách khó tả”.

“Ta… cũng biết những điều này”.

Lâm Nhất thở dài: “Có điều, nàng thật sự rất giống một vị cố nhân của ta”.

Hân Nghiên trầm ngâm nói: “Không thể nào, tuy có khoảng năm năm nàng không lộ diện, nhưng cũng không có khả năng rời khỏi đế quốc Đại Tần. Mà dù có đi thì cũng sẽ đi đến nơi khủng bố hơn so với hoàng thất Đại Tần”.

Nhận lầm người ư?

Lâm Nhất liếc nhìn những sợi tóc quấn quanh ngón út, trong mắt lóe lên tia do dự.

chapter content