Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1342




Ngũ quan anh tuấn trông cực kỳ đẹp trai, khác hẳn ngày thường.

Gần một tháng tu luyện vất vả, tu vi của hắn không thay đổi, nhưng thực lực lại nâng cao đến mức người ngoài khó mà tưởng tượng được.

Chỉ Chư Thiên Ấn cũng đủ để tất cả Đại Tần phải chấn động rồi.

Càng không nói tới sự đáng sợ khi bốn ấn hợp nhất và Thất Huyền bộ phá tranh bước ra, thăng lên Hoá cảnh.

Hắn nâng cao mọi mặt của mình, gồm có quyền pháp, thân pháp, thân thể lên đến cực hạn, thậm chí là hơn cả cực hạn.

“Tính luôn hôm nay, chỉ còn ba ngày nữa mới đến Long Môn tranh tài, cũng không cần phải vội”.

Lâm Nhất tính toán một phen, sau đó ngồi xếp bằng xuống, cũng không vội rời đi.

Dù là thân pháp, quyền pháp hay thân thể và kiếm thuật của mình đều cần có chân nguyên chống đỡ.

Nếu có chân nguyên mạnh mẽ làm đảm bảo, thật ra việc tu luyện những ngày qua không có ý nghĩa lắm, cũng không có phát triển vượt bậc.

Dưới ánh mặt trời bao phủ, bên cạnh Lâm Nhất bày đầy linh ngọc nhị phẩm, còn hắn thì đang nhắm mắt tu luyện.

Hoa Tử Diên ở đan điền lặng lẽ nở rộ, điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa. Trong người Lâm Nhất thỉnh thoáng vang lên tiếng nổ như nước sông cuộn trào, những luồng chân nguyên đáng sợ biến thành sóng to gió lớn, không ngừng di chuyển.

Lâm Nhất tập trung tinh thần, chín huyền mạch vắt ngang trong người. Trên huyền mạch có Linh văn dọc theo, phát ra linh quang trong suốt, tựa nhưng những ngôi sao, tạo thành một tinh đồ mênh mông.

Đó là do Lâm Nhất sử dụng lực lượng Tuế Nguyệt trộn lẫn với chân nguyên, vẽ thành bức tranh Chưởng Toái Sơn Hà trong cơ thể mình.

Đây là một vũ khí huỷ diệt, ngay cả khi đã lộ diện thì đối thủ cũng khó đề phòng.

“Tử Diên Kiếm Quyết càng lên cao càng cần nhiều tài nguyên để đột phá, rõ ràng chỉ còn cách một lằn ranh mỏng manh nhưng lại không thể chân chính đột phá tầng chín. Nhưng bấy nhiêu đã đủ rồi, với chân nguyên do kiếm quyết ngưng tụ, có lẽ đến cả Bán Bộ Tử Phủ cũng không thể gây áp lực quá lớn cho mình”.

Lâm Nhất nghĩ thầm, từ trước đến nay việc hắn tu luyện chẳng khác nào giẫm trên băng mỏng, vô cùng gian nan.

So với Bạch Lê Hiên, căn cốt của hắn không đáng nhắc tới. So với đại hoàng tử, đối phương quyền cao chức trọng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa... So với những nhân tài mới xuất hiện ở các tông môn khác, hắn chỉ là một tên kiếm nô đến từ nước Thiên Thuỷ xa xôi hẻo lánh.

Nhưng nếu hắn đã đặt chân lên con đường này thì không có cơ hội rút lui, chỉ có thể dựa vào thanh kiếm trong tay tiến thẳng về trước, tuyệt không ngoảnh đầu.

Nghĩ vậy, một ngày lặng lẽ trôi qua.

Lâm Nhất mở mắt ra, trong mắt lập loè ánh sáng và tràn đầy sắc bén, đôi mắt đen láy lấp lánh tựa sao trời.

“Huyền Võ tầng chín đỉnh phong ư?”

Cảm nhận được cảnh giới tăng lên, Lâm Nhất phát hiện thị lực của mình rõ ràng hơn, giác quan thứ sáu nhạy bén, có thể nghe rõ từng tiếng gió thổi cỏ lay.

Hắn thậm chí còn có thể cảm ứng được sự chuyển động của côn trùng và kiến trong lùm cây ở phía xa.