Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1351: Bắt đầu rồi sao?  






Hân Nghiên, Lý Vô Ưu, Lạc Phong, Trần Huyền Quân… ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về bóng lưng của Lâm Nhất.

Không ít người đều thoáng vẻ lo lắng trong đáy mắt, Lâm Nhất có thể chiến thắng Lạc Dư Hàng không?

“Đợi ngươi lâu lắm rồi. Lề mề thế là sợ phải giao đấu với ta sao?”

Trên mặt Lạc Dư Hàng xuất hiện ý cười lạnh lùng đầy vẻ tàn nhẫn, hắn ta đã đợi giờ phút này rất lâu rồi, đợi một cơ hội đường đường chính chính dùng tu vi đỉnh phong để nghiền nát đối phương.

“Ta thực ra khá bất ngờ, không ngờ là ngươi sẽ đến. Nếu như đổi lại là ta, thực sự ta sẽ không làm như vậy, dù gì nếu bị loại ngay trận đấu đầu tiên thì cũng hơi bị mất thể diện một chút”.

Vẻ mặt Lạc Dư Hàng lạnh nhạt, hờ hững nói.

Bắt đầu rồi sao?

Không thèm để ý Lạc Dư Hàng, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn Hân Nghiên sư tỷ, lại nhìn sang công chúa Phượng Hoa bên cạnh ngai vàng Tử Thanh, tầm mắt cuối cùng chạm lên ngón út của mình.

Ở đó có một sợi tơ xanh quấn quanh thành vòng.

Bên trong đầu, rất nhiều hình ảnh đang trượt qua, chuyện cũ rõ mồn một hiện ra trước mắt.

Thiếu niên đến từ Thiên Thuỷ Quốc, gánh chịu thân phận kiếm nô.

Từng bước đi đến ngày hôm nay, trải qua sinh tử, hứng chịu mọi ánh mắt ghẻ lạnh và chế giễu, nhưng cuối cùng vẫn đứng ở trên võ đài Long Môn tranh tài này.

Dùng kiếm của Hân Tuyệt đại ca ứng chiến với anh tài bốn phương, vì Hân Nghiên sư tỷ dành lấy danh hiệu.

Uỳnh!

Bỗng nhiên, trên chiến đài thứ năm phát ra tiếng nổ đinh tai.

Là đại hoàng tử Tần Vũ, hắn ta chỉ dùng một chưởng mà như có biển lửa vô tận tràn ra. Đối thủ hoàn toàn không kịp phản ứng lại đã bị nện cho ngũ tạng vỡ nát, cả người bay thẳng xuống dưới đài.

Trên dưới khắp người, từ trong ra ngoài đều phải hứng chịu ngọn lửa rừng rực thiêu đốt.

Sau khi ngã xuống, người nọ không ngừng lăn lộn trên đất, đau đến mức cả người co giật. Ngũ quan trên mặt vặn vẹo, sợ là kinh mạch khắp người đã bị thiêu huỷ hết rồi.

Cuộc chiến vô cùng thê thảm, khiến người nhìn mà kinh hồn bạt vía.

Trên chiến đài, đại hoàng tử Tần Vũ đứng thẳng lưng, thần sắc lạnh lùng đến cực điểm.

Rõ ràng, từ sau trận sóng gió của buổi hôn lễ, hắn ta đã phải kiềm nén rất lâu rồi. Luôn muốn tìm một cơ hội để phát tiết, thật không may, đối thủ của hắn ta còn chẳng có cơ hội để xin nhận thua.

Một chưởng mạnh mẽ bá đạo cũng là để Tần Vũ tìm được cảm giác tồn tại cho mình.

chapter content