Trọng tài vừa tuyên bố bắt đầu, La Ẩn đã ra tay trước.
Chân nguyên toàn thân hắn ta dâng trào, lấy tay làm đao, một đao chém mạnh xuống. Nhát đao này chém ngang bầu trời, ánh sáng lạnh bộc phát, thoáng chốc xuất hiện khí thế chia đôi ngọn núi, cực kỳ đáng sợ.
Khi sát chiêu được tung ra, uy áp trên người hắn ta cũng được ép tới Huyền Võ tầng thứ mười.
Có thể thấy trình độ của đối phương trong chưởng đao này không hề thấp, nếu so với người cùng cảnh giới thì sợ rằng dưới một chưởng này là đã dễ dàng bị chém làm đôi.
Người này có cách tấn công hoàn toàn khác, tu luyện chưởng đao tới cảnh giới cao thâm thế này, quả thực có chỗ hơn người.
Tiếc là hắn ta lại gặp Lâm Nhất.
Trình độ cao thâm?
Chưởng pháp huyền diệu?
Vậy thì đã sao? Tu vi cũng chỉ ở Huyền Võ tầng thứ chín thôi, hắn chỉ cần một quyền là có thể nghiền nát!
Trong tiếng rồng gầm hổ thét, Lâm Nhất nhảy lên không trung, phong vân cùng lúc tịnh khởi.
Người hắn ở trên không, mười ngón tay chuyển động tạo thành ấn ký cổ xưa. Uy thế Long Hổ quẩn quanh người hắn, tựa như thực thể.
Kim Cương Ấn!
Khi không trung sắp phải đón lấy chưởng đao của đối phương thì một ấn xuất hiện.
Uỳnh!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, đao thế đáng sợ của đối phương lập tức bị dập tắt. Uy áp cưỡng ép lên đến Huyền Võ tầng thứ mười cũng thoáng chốc về lại như cũ.
Phụt!
La Ẩn hộc máu, lập tức bị đẩy ra khỏi chiến đài.
“Lâm Nhất thắng!”
Trọng tài ngẩn ra một lúc mới tuyên bố kết quả, không ngờ Lâm Nhất lại thắng Lạc Ẩn một cách dễ dàng như vậy.
“Long Hổ Quyền!”
“Còn không cần đến kiếm sao?”
“Lâm Nhất này đúng là ẩn mình kỹ thật, thắng dễ dàng quá”.
Những người theo dõi trận chiến trên quảng trường Long Môn thấy Lâm Nhất một quyền kết thúc trận chiến thì hơi thất vọng.
Vòng đấu luân phiên, thế trận diễn ra khá căng thẳng, Lâm Nhất không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi.
Hắn lập tức phải đối mặt với đối thủ thứ ba, đối thủ không mấy nổi danh, cũng chỉ có tu vi Huyền Võ tầng thứ chín.
Nếu là trước đây, Lâm Nhất đối phó với đối thủ Huyền Võ tầng thứ chín sẽ thấy hơi khó nhằn.