Không chờ nó tới, cần câu lại vung ngang qua, đuôi Ngư Vương dưới nước vẫy mạnh, tấn công một cách nhanh như chớp.
Lâm Nhất đã bắt được nhịp, năm ngón tay nắm chặt cần câu, cổ tay nghiêng về phía sau.
Chiếc cần câu mảnh dài trong tay hắn lập tức múa như kiếm.
Một lát sau, Lâm Nhất đứng trên thuyền, chiếc cần câu trong tay vung lên như kiếm.
Hắn bất giác đắm chìm vào đó, hoàn toàn quên mất mình đang câu cá, mà là đang đấu kiếm với người khác.
Ngư Vương ở dưới nước hơi bực bội.
Đuôi cá đong đưa phát ra lực hút rất mạnh, một sức mạnh không thể chống cự lại đánh tới.
“Lại muốn dùng chiêu này à?”
Lâm Nhất nở nụ cười, hai chân đứng trên thuyền, chân nguyên điên cuồng rót vào, con thuyền đánh cá chao đảo trên mạch nước ngầm rồi đột nhiên lao tới trước.
Chỉ trong nháy mắt đã tiêu diệt hơn một nửa sức mạnh này.
“Cho ngươi xem sự lợi hại của ta!”
Tia sáng lạnh loé qua trong mắt, Lâm Nhất điều khiển thuyền đánh cá bay ngược trên mặt nước như một mũi tên.
Ông!
Hai người đấu sức với nhau làm cho dây câu căng thành một tia sáng trắng, phát ra tiếng ông ông như thân kiếm.
“Vẫn chưa đến lúc...”
Sóng đã ngừng vỗ, mặt nước trở lại tĩnh lặng, đôi mắt Lâm Nhất sáng ngời, hắn bình tĩnh tính toán, đợi khi nó ăn xong mồi, thả lỏng cảnh giác mới là lúc cần phải ra tay.
Lúc này có thể gây áp lực cho nó, nhưng không thể dồn nó vào đường cùng.
Roẹt!
Con thuyền đánh cá dưới chân vạch ra một vòng tròn trên mặt hồ như thanh kiếm, tạo thành màn nước hình quạt, cần câu lại chìm xuống nước.
“Thú vị đấy...”
Thập Tam gia cầm bầu rượu đứng ở đuôi thuyền, thản nhiên cười mỉm nói.
So với cảnh sóng to gió lớn trước đó, sự tĩnh lặng yên bình của lúc này càng nguy hiểm hơn.
Hai bên âm thầm đấu với nhau, thi triển tuyệt kĩ, một sợi dây câu, một người một cá cùng nắm.