Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1438






Mọi người cảm thấy rất kinh ngạc, không nói nên lời, trong đầu chỉ còn tiếng “ông ông”, bọn họ thật sự không ngờ trận chiến cuối cùng tranh giành suất vào vòng loại tám lại thảm thiết như vậy.

Hoàn toàn có thể so sánh với trận chung kết.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, trên quảng trường Long Môn chỉ còn văng vẳng đâu đây tiếng nổ vì chấn động vừa rồi, không một ai lên tiếng nói chuyện.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hai cái đài chiến đã bị chấn thành mảnh vụn kia, vẻ mặt mọi người có hoảng sợ, cũng có hoang mang.

Hai người đều văng ra khỏi đài chiến, nhưng không hề rơi xuống đất mà rơi xuống hai đài chiến khác nhau, cũng đều bị đá vụn vùi lấp, không rõ sinh tử.

Nếu vậy thì… rốt cuộc ai thắng, ai thua?

“Thật đáng sợ, vừa rồi đều là võ kỹ mà hai người họ tự nghĩ ra ư?”

“Ừm, quả thật là võ kỹ tự nghĩ ra, bất kể là Long Tượng chiến quyền hay Thủy Nguyệt kiếm pháp thì cũng không có hai sát chiêu mà bọn họ vừa thi triển”.

“Tuy nhiên, trong trận đấu vừa rồi, dường như kiếm của Lâm Nhất mạnh hơn một chút, kiếm thế đã nghiền nát phần lớn quyền”.

“Khó mà nói được, quả thật kiếm của Lâm Nhất mạnh hơn, nhưng thể chất của hắn ta lại không sánh bằng Nham Tâm, chưa hẳn chịu được lực va chạm còn sót lại của quyền …”

“Xem xem ai tỉnh trước”.

So với sự mơ hồ và chấn động của những người ngồi trên ghế quan chiến, rất nhiều cao thủ Tử Phủ thoạt nhìn có vẻ hiểu rõ...

Ù ù...

“Ơ?”

Đúng lúc này, trong mắt rất nhiều người thoáng hiện vẻ khó hiểu, mặt đất đang rung chuyển dường như có gì đó thay đổi.

Bùm!

Đá vụn nổ tung, ánh sáng đẫm máu, hung ác phóng thẳng lên trời. Chỉ thấy công tử Nham Tâm đứng dậy với vẻ mặt tái nhợt, quần áo tả tơi.

Hắn ta mặc kệ những vết thương dữ tợn do kiếm tạo ra trên người mình, nhìn đống đá vụn kia cười như điên: “Cuối cùng vẫn là ta thắng!”

Vù!

Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, một tia kiếm quang đã chui ra từ đống đá vụn kia, bắn thẳng về phía hắn ta như một tia chớp.

Mặt công tử Nham Tâm khẽ biến sắc, hắn ta giận dữ gào lên, dùng hết sức đẩy kiếm Táng Hoa ra, nhưng bản thân hắn ta cũng hộc máu, lùi lại mấy bước trên chiến đài tàn tạ.

Thất Huyền bộ, như mặt trời trên cao!

Trong đống đá vụn vùi lấp Lâm Nhất đột nhiên bắn ra một tia sáng vàng, ngay sau đó đá vụn nổ tung, hào quang chói loá, Lâm Nhất nhảy ra nắm chặt lấy kiếm Táng Hoa bị đẩy ra.

“Ngươi thua”.

Công tử Nham Tâm vừa đứng vững, ánh sáng kia đã xuất hiện trước mặt hắn ta, một kiếm chỉ thẳng vào ấn đường.

Đợi khi ánh sáng tan đi, thiếu niên cầm kiếm trong chiếc áo xanh, lưng đeo hộp đựng kiếm, không phải Lâm Nhất thì là ai.

chapter content