Nhưng nguyên chủ và hắn đều nhận được ân tình không nhỏ từ Thanh Vân Môn, muốn đi thì cũng phải trả xong rồi tính.
Tứ tông tranh tài không nghi ngờ gì chính là cơ hội để hắn xuất lực vì tông môn.
Chỉ là nghe Trương Hàn nói thì cơ hội xuất trận của hắn dường như không lớn lắm.
Nếu không cần dùng đến ta thì cũng đành chịu thôi.
Thời gian hai ngày chớp mắt trôi qua.
Lâm Nhất mở cánh cửa gỗ ra thì liền nghe thấy tiếng chim kêu chói tai trên trời truyền đến.
Một con Ưng Tựu Thú từ trên trời lao xuống.
Hổn hển!
Đúng lúc hạ xuống, hai cánh Ưng Tựu Thú mạnh mẽ thu lại, làm gió to bốc lên.
Căn nhà gỗ phía sau rung lắc, suýt chút nữa là sập xuống vì trận gió lớn này.
Chỉ thấy trên tấm lưng rộng lớn của con Ưng Tựu Thú có hơn mười người, điều khiển Ưng Tựu Thú là một vị lão giả trong tông môn.
Thiếu môn chủ ở bên cạnh, vẫy tay với Lâm Nhất nói: "Lên đi".
Nhón mũi chân một chút, Lâm Nhất nhảy lên rồi hạ xuống lưng chim cao khoảng năm trượng.
Có thể thấy vị trí của hơn mười người trên lưng chim phân biệt cực rõ ràng.
Hồ Tử Phong và một người khác cùng đứng hai bên thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm.
Người đó là đệ tử nội môn đứng thứ ba Trương Nhạc, trước đó ngoại trừ thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm và Tô Hàm Nguyệt ra, trong đệ tử nội môn không có ai mạnh hơn hắn ta.
Nhưng Hồ Tử Phong bây giờ cũng có thực lực không thua kém hắn ta.
Thiết nghĩ ba người này chính là tuyển thủ chính rồi, Lâm Nhất nghĩ ngợi rồi đi tới bên cạnh chỗ chín người còn lại trên lưng chim.
Bạch Vũ Phàm nhìn lão giả nói: "Tông bá, người đã đủ rồi, chúng ta đi thôi".
Oanh!
Ưng Tựu Thú xòe rộng đôi cánh, vỗ thật mạnh, nghe như một tiếng nổ lớn âm vang.
Ưng Tựu Thú to lớn nhất thời như tên bắn, lao vút lên không trung, hướng về phía thành Bạch Thủy bay đi.
Lâm Nhất đoán thầm trong lòng, con Ưng Tựu Thú này ít nhất có thể so sánh được với võ giả có võ đạo tầng mười.
Nó có thể bay trong không trung, lực chiến đấu kéo dài so với võ giả e là còn mạnh hơn, có lẽ là thú bảo hộ của Thanh Vân Môn.