Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1742: Huynh sẽ hối hận!




Không phải cái gì khác mà chính là kiếm quyết truyền thừa thượng cổ thịnh thế hoàng kim, càng về sau uy lực bộc phát càng đáng sợ. Tầng chín đỉnh phong thậm chí còn có thể dùng kiếm trận Tử Diên triệu hồi Tử Băng Diên Tước.

Điều duy nhất phải lo lắng là nếu như không đạt tới tầng chín đỉnh phong…

Không có nếu như!

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng, trong lòng đã hạ quyết tâm, nhìn về phía Liễu Thần Dật nói: “Đúng là ta muốn thử xem”.

Lời này vừa nói ra, Liễu Thần Dật và Nhiếp Phong đồng thời biến sắc.

Ánh mắt của Liễu Thần Dật thay đổi, đợi Lâm Nhất quay người đi, hắn ta cũng hạ một quyết tâm nào đó, nghiêm túc nói: “Lâm Nhất, có lẽ huynh không biết, U Vân lão quỷ đã hứa hẹn ai có thể giết huynh thì sẽ giành được quỷ công độc môn của lão, đệ tử nòng cốt trong lầu Huyết Vũ đều nóng lòng ra tay. Thư viện Thiên Phủ có lẽ có thể bảo vệ huynh, nhưng lầu Tàn Kiếm bọn ta có thể giết U Vân lão quỷ vì huynh, chỉ cần huynh đồng ý gia nhập lầu Tàn Kiếm bọn ta là được”.

U Vân lão quỷ treo thưởng hắn với lợi ích lớn như vậy không khiến hắn bất ngờ, hắn chỉ cảm thấy Liễu Thần Dật thật là cố chấp.

Nếu lầu Tàn Kiếm giết chết U Vân lão quỷ, chắc chắn sẽ trở mặt với lầu Huyết Vũ, cái giá này khá lớn.

“Không đâu, ta sẽ không thay đổi quyết định của mình”.

Lâm Nhất không dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước.

Liễu Thần Dật nghe vậy không khỏi sững sờ, không ngờ trong tình huống mình hi sinh lớn như vậy vẫn không thể khiến Lâm Nhất thay đổi quyết định.

Hắn ta im lặng một lúc lâu mới không cam lòng cất cao giọng nói: “Lâm Nhất, huynh sẽ hối hận cho mà xem!”

Huynh sẽ hối hận!

Hai chữ hối hận này mang hai nghĩa, một mặt nói đến chuyện Lâm Nhất không gia nhập lầu Tàn Kiếm, bỏ lỡ cơ hội tốt của mình. Mặt khác nói đến chuyện Lâm Nhất quyết định lên tầng bốn.

Hối hận?

“Không đâu, Lâm Nhất ta hành sự chưa bao giờ hối hận. Kiếm trong tay ta cũng chưa bao giờ hối hận!”

Bước chân tiến về phía trước của Lâm Nhất hơi dừng lại, không xoay người, chỉ là sắc mặt nghiêm trọng hơn nhiều.

Đợi đến khi dứt lời, bước chân của thiếu niên không dừng lại thêm lần nào nữa.

Liễu Thần Dật nghiêm ánh mắt nhìn hắn, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên. Trong ánh mắt của hắn ta, sau trở ngại này, kiếm ý trong cơ thể thiếu niên dường như càng ngưng luyện hơn.

Đó là ánh sáng chỉ có kiếm khách mới có thể nhìn thấy, giống như ngọn lửa trăm trượng lúc trước, hừng hực nóng cháy, sôi sục dâng trào.

“Hình như sư huynh coi trọng người này quá rồi, muốn giết chết U Vân lão quỷ ít nhất phải là trưởng lão Thiên Phách ra tay mới chắc chắn trăm phần trăm. Với địa vị của sư huynh thật sự không cần khách sáo với hắn như vậy…”

Nhiếp Phong do dự trong chốc lát, cuối cùng lấy hết dũng khí nói.

Liễu Thần Dật cười khổ nói: “Nhiếp Phong, ngươi không hiểu, ngươi không hiểu thế nào gọi là tiềm long nhập uyên. Hắn vốn là chân long, một khi đến nơi mà hắn thật sự nên đến thì vinh quang vốn thuộc về hắn sớm muộn cũng sẽ thuộc về hắn. Tên tuổi của hắn sớm muộn cũng sẽ vang khắp cổ vực Nam Hoa”.

“Chỉ không ngờ là hiện tại, mặc dù cánh của hắn chưa đủ vững chãi, nhưng ý chí lại kiên định đến thế, thật khó mà tưởng tượng nổi”.

Nhiếp Phong ngượng ngùng cười và nói: “Sư huynh đánh giá hắn cao thật đấy!”