Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1744




Mỗi một cảnh tượng trước đó tại lầu Thính Phong khiến hắn ta cảm thấy vô cùng uất ức, ánh mắt của mọi người khi nhìn hắn ta đều rất kỳ quái.

Lúc đó, hắn ta chỉ hận không thể làm thịt Lâm Nhất ngay lập tức.

Nhưng đến cuối cùng, hắn ta vẫn nhịn xuống và quyết định đi đến chỗ của Cổ Đằng. Bởi vì, nếu không diệt được tâm ma của đứa em này thì ngày sau nó sẽ trở thành một kẻ tàn phế.

“Ca, ta đã hại huynh mất thể diện”, Cổ Đằng quỳ sụp xuống đất, lộ vẻ xấu hổ.

Thanh niên áo xanh bước đến đỡ Cổ Đằng lên, khẽ nói: “Quỳ cái gì mà quỳ, hôm nay Cổ sư huynh đã đến, ngươi chớ có làm ra chuyện đáng mất mặt nữa”.

Nghe vậy, Cổ Đằng mừng rỡ không thôi, vội nhìn về phía Cổ Phong và nói: “Ca, huynh định ra tay à?”

Cổ Phong trừng mắt với hắn ta, thấy vậy, Cổ Đằng lập tức rụt cổ, không dám nói thêm lời nào nữa.

Thanh niên áo xanh nhếch miệng, nở một nụ cười khinh thường và nói: “Loại người như thế thì cần gì Cổ sư huynh phải ra tay, chả khác nào làm trò hề cho mọi người? Cổ sư đệ cứ yên tâm đi, công tử Táng Hoa chó má gì chứ, hôm nay Khổng Tuyên này sẽ khiến hắn phải quỳ trước mặt ngươi để cầu xin tha thứ. Ngày đó, hắn đã làm nhục ngươi như thế nào, bây giờ, ta sẽ khiến hắn phải bù đắp gắp 10 lần”.

Trong mắt Cổ Đằng lập tức lóe lên tia hung ác, bèn chắp tay nói: “Đa tạ Khổng sư huynh”.

Nhìn thấy khí thế hung hãn của Khổng Tuyên và đại ca mình, trong lòng Cổ Đằng càng thêm tin tưởng, hôm nay, Lâm Nhất khó mà thoát được.

Hắn ta đã nhẫn nhịn trọn vẹn mười ngày rồi, rốt cuộc cũng có thể bộc phát.

Vèo!

Bất giác, một bóng người màu xám từ giữa không trung rơi xuống, người nọ cũng mặc trang phục của đệ tử cốt cán, và cũng có tu vi Âm Huyền đại thành, có điều vẫn chênh lệch rất nhiều so với Cổ Phong.

Sau khi hạ xuống, hắn ta liền nhìn Cổ Phong và nói: “Cổ sư huynh, đã tra rõ, người nọ hiện đang ở trong mật cảnh Hỏa Ngục”.

“Mật cảnh Hỏa Ngục?”

Ánh mắt mấy người họ đều lộ rõ sự kinh ngạc, hiển nhiên, bọn họ không rõ lắm Lâm Nhất đã tiến vào mật cảnh Hỏa Ngục như thế nào.

Cổ Phong nở một nụ cười âm u như rắn độc, lạnh giọng nói: “Vừa khéo, nếu ở trong tông môn thì cùng lắm ta cũng chỉ có thể khiến hắn chịu chút nhục nhã. Nhưng còn trong mật cảnh Hỏa Ngục lại khác, dù ta có phế hắn thì cũng có thể nói qua loa qua được”.

Từ trước đến nay, tu luyện trong mật cảnh Hỏa Ngục vốn là con dao hai lưỡi, số người bị lửa bên trong đó cắn trả nhiều không kể xiết.

Theo cái nhìn của Cổ Phong thì quả thật không có nơi nào ra tay thích hợp hơn nơi này.

Lúc này, Lâm Nhất đang ở tầng ba mật cảnh hoàn toàn không hay biết gì cả.

Hắn đang vọt lên như diều gặp gió, hướng về phía tầng bốn mật cảnh, vốn là nơi cấm kỵ trong mắt người thường.

Trước đó, Lâm Nhất đã gây ra động tĩnh không nhỏ, lửa thiêu trăm trượng, khiến trời đất rung chuyển, gần như toàn bộ tầng ba mật cảnh đều chú ý đến hắn.

Hiện tại, hắn đang bay vọt lên càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

“Lại là tên nhóc kia!”