Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1767: Chẳng có gì đáng để vui mừng cả”




Mặc Linh khẽ giọng hỏi: “Nhớ được bao nhiêu phần rồi?”

“Miễn cưỡng chắc được ba phần”.

“Vậy đã là khá lắm rồi, lần đầu tiên khi ta quan sát ghi nhớ bức tranh này, cũng chỉ miễn cưỡng nhớ được hai phần Linh văn”, đáy mắt Mặc Linh lộ vẻ tán thưởng, khả năng thiên phú của Lâm Nhất này quả thực xứng với danh xưng yêu nghiệt, so với nàng ta thì mạnh hơn rất nhiều.

“Không được”.

Lâm Nhất lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Linh đồ khác với võ kỹ, cho dù có quên một chút thì uy lực của võ kỹ cũng chỉ kém đi một chút. Nhưng Linh đồ này mà chỉ thiếu mất một đạo Linh văn cơ bản thì cũng sẽ mất công toi, không chỉ không thể phát huy được uy lực mà thậm chí còn có khả năng làm tổn thương bản thân”.

“Nhớ kỹ ba phần so với nhớ kỹ chín phần thì cũng chẳng khác nhau là bao, chẳng có gì đáng để vui mừng cả”.

Mặc Linh khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Tên nhóc nhà ngươi, đây là Hoả Phượng Liêu Nguyên đứng hàng thứ mười trong Linh đồ tam phẩm đó, thiên phú hơi kém một chút thì cũng phải quan sát ghi nhớ mất ba ngày mới miễn cưỡng nhìn ra được chút đường nét”.

“Vậy thì đã sao? Không phải cô từng nói, ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Huyền sư tam phẩm sao?”

Khoé miệng Lâm Nhất khẽ cong lên, đáy mắt có phong mang như ẩn như hiện, Hoả Phượng Liêu Nguyên này thế mà lại gợi lên tính quật cường trong lòng của người thiếu niên.

Thử thách như vậy khiến hắn trở nên kích động chưa từng có, hưng phấn chưa từng có.

Ánh mắt của thằng nhóc này…

Mặc Linh gần như nhìn thấy được bản thân mình của năm, sáu năm về trước, năm đó nàng ta vẫn còn là một thiếu nữ, cũng kiêu ngạo tự tin như vậy.

Trái tim trải qua biết bao thăng trầm cũng chưa từng dao động vậy mà lại bắt đầu gợn sóng lăn tăn.

Thu lại suy tư, Mặc Linh khẽ cười nói: “Hy vọng ngày này sẽ không quá xa, trên con đường tu đạo Linh văn, Huyền sư tam phẩm mới được coi là thực sự nhập môn. Đợi ngươi đi đến ngày đó rồi sẽ hiểu”.

Tiếp sau đó mấy ngày, Lâm Nhất chưa từng trở về Linh Mộc Phong, hắn bất kể ngày đêm đều ở trong quảng trường của điện Túc Vân.

Buồn ngủ thì tuỳ tiện nằm trên thềm đá nhắm mắt dưỡng thần một lúc.

Mở mắt ra là lại tiếp tục quan sát ghi nhớ Hoả Phượng Liêu Nguyên, hắn đã gần như phát cuồng.

Bất giác đã bảy ngày trôi qua.

Trên bồ đoàn chất đầy rẫy những bức tranh mà Lâm Nhất bỏ đi, đôi mắt hắn hõm sâu, trong mắt vằn tơ máu.

Nếu không phải do cơ thể hắn đã luyện Long Tượng Chiến Thể Quyết đến đỉnh phong thì có lẽ nhục thân này sẽ không chịu đựng nổi. Chỉ trong có năm ngày ngắn ngủi lại tựa như thời gian đã trôi qua hết nửa cuộc đời.

Nhưng sự cố gắng này lại chẳng hề phí công.

Ngoại trừ đuôi Phượng ra, bức tranh Hoả Phượng Liêu Nguyên này đã bị hắn hoàn toàn nắm vững.

Chỉ cần nắm được bảy cọng Linh vũ kia vẽ như thế nào nữa, đối với Lâm Nhất mà nói đã là hoàn thành việc lớn rồi.

“Mặc Linh sư tỷ, mời xem thử”.

Năm ngày sau, Mặc Linh tính toán đúng thời gian đi tới, Lâm Nhất mở chín bức tranh ra khẽ mỉm cười nói.

Gương mặt thoáng vẻ vui mừng nhưng trong nụ cười sáng lạn kia lại khó nén được chút vẻ đắc ý.