Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1774




Lâm Nhất nhỏ giọng lẩm bẩm, hắn cảm giác không gian này đã trở nên hơi âm u lạnh lẽo.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng cũng thấy những điểm sáng đen đó, chúng gần như hoà vào với bóng tối.

Thật sự không biết làm thế nào mà lúc trước hắn lại nhìn thấy nó.

Nhìn kỹ thì thấy trên đầu có mười tám điểm đen, chẳng là gì so với số lượng ngọc giản như dải ngân hà bên dưới.

Nhưng sau khi nhìn thoáng qua, vẻ mặt Lâm Nhất trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Nếu như nói những lưu quang lúc trước mang lại cho hắn cảm giác cuồng bạo và ngông nghênh, thì những điểm đen này, mỗi điểm sáng đều có khí tức dồi dào như ngọn núi cao chót vót, bất động như biển.

Ánh mắt Lâm Nhất sáng rực có thần, nhìn chằm chằm những điểm sáng màu đen kia, trong lòng hắn cũng đã hiểu rõ.

Những ngọc giản huyền bí này mới là quyền phổ mà hắn thực sự cần. Trong mười tám điểm sáng đen có một luồng sáng đen cuồn cuộn, xoay tròn chậm rãi như vũ bão, toát ra khí tức vô cùng đáng sợ.

“Chính là ngươi!”

Khoé miệng Lâm Nhất hiện lên một nụ cười, hắn bay lên không trung, Tử Diên kiếm kình cuồn cuộn trong cơ thể dồn vào lòng bàn tay. Hắn tung một chưởng trấn áp luồng sáng đen như vũ bão kia.

Bùm!

Khi hai luồng năng lượng va chạm, trong không gian kỳ quái này nổ ra một tiếng động lớn. Từ trong vòng xoáy màu đen có sức mạnh dội ngược lại khiến Lâm Nhất phải giật mình.

Rắc rắc!

Vòng xoáy màu đen đột nhiên tăng tốc, tàn nhẫn phá vỡ ánh sáng bạc từ lòng bàn tay Lâm Nhất. Một luồng sức mạnh cuốn tới, Lâm Nhất bình tĩnh giơ tay tung thêm mấy quyền mang nữa, ngưng tụ kiếm thế mạnh mẽ bao trùm về phía đó.

Vòng xoáy màu đen đối mặt với sự trấn áp vẫn không chịu dừng lại, phản kích vô cùng ác liệt.

“Thật thú vị, để ta xem ngươi cường hãn được đến mức nào!”

Lâm Nhất nhướng mày, trong mắt bộc phát ra ý chí chiến đấu, hai tay kết ấn, hắn lạnh lùng quát: “Lấy danh nghĩa của kiếm, ta lệnh cho hoa nở!”

Ù!

Một tiếng kiếm ngân vang lên, hoa Tử Diên màu bạc trong vùng Tử Phủ chậm rãi đảo ngược, một luồng kiếm uy mạnh mẽ dâng lên từ trên người Lâm Nhất. Trên đỉnh đầu hắn nở ra một bông hoa Tử Diên, nó cũng đồng thời chậm rãi xoay tròn.

Quang mang màu bạc rộ ra trên người Lâm Nhất, tản ra khí tức cảnh giới Âm Huyền viên mãn đáng sợ.

Dưới thanh thế này, Lâm Nhất búng tay bắn ra một luồng kiếm mang màu bạc, kiếm mang màu bạc như lóe lên như chớp động, bay thẳng về vòng xoáy đen kịt kia, lấy khí thế sắc bén không gì sánh được tấn công, cắt đứt vòng xoáy màu đen đó.

Nhưng vòng xoáy màu đen cũng không chịu ngồi yên chờ chết, trong lúc chầm chậm xoay tròn cũng không ngừng lấp lại khoảng trống bị cắt đứt, khiến cho ngọc giản ở chính giữa vòng xoáy không thể lộ ra ngoài.

“Ta không tin!”

Quang mang trong mắt Lâm Nhất bắn ra, Tử Diên kiếm kình trong cơ thể hắn điên cuồng dâng trào, mười ngón tay di chuyển, kiếm mang màu bạc bao phủ khắp chốn, mỗi tia kiếm mang đều như chớp điện xé toạc hư không, bắn thẳng về vòng xoáy màu đen ấy.

Hai bên đối đầu gay gắt, so sánh độ nhẫn nại, Lâm Nhất không thể phá được vòng xoáy trong chớp mắt.