Tu vi tăng tiến với tốc độ khó tin, nhưng tâm Lâm Nhất lại rất bình tĩnh.
Hắn chắc chắn mình sẽ có thể thăng cấp lên cảnh giới Âm Huyền đại thành trong vòng năm ngày, nếu thế thì phải nghiêm túc suy xét.
Khi tu vi tăng tiến thì cũng phải cô đọng chân nguyên, nếu không dù khung chắc thì bên trong cũng chỉ là ruột rỗng.
Giống như Cổ Phong, tu vi cao hơn hắn thì thế nào?
Căn cơ không ổn định, một chưởng bình thường đã đủ đánh gục hắn ta. Hắn không hi vọng cảnh đối phương quỳ xuống xin tha sẽ xảy ra với mình.
Tu luyện là một quá trình khá nhàm chán, đau khổ và cô đơn.
Nhưng vì mạnh lên, vì lời hứa của mình, vì một ngày nào đó có thể đuổi theo kịp nữ đế, người đã bế hắn kia.
Lâm Nhất hắn không có đường lui, chỉ có thể nhẫn nại!
Thời gian dần trôi qua, chớp mắt đã qua ba ngày, trong ba ngày này Lâm Nhất chỉ tập trung luyện hoá đan Huyền Âm để nâng cao tu vi.
Khi cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể nhiều đến mức không thể cô đọng nữa, Lâm Nhất biết mình đã sắp chân chính đột phá cảnh giới Âm Huyền đại thành.
Hắn cố kìm nén sự kích động trong lòng, thầm nhẩm niệm, chân nguyên màu bạc mênh mông toả ra ánh sáng bạc chói loá.
Ầm!
Trong Tụ Linh trận, hoa Tử Diên màu bạc nở rộ dưới thân Lâm Nhất cũng toả ánh hào quang, làm cho hắn trông như một vị thần anh tuấn phi thường.
Khi chân nguyên liên tục chạy dọc theo kinh mạch đổ vào, vùng Tử Phủ màu bạc kia cũng lập tức trở nên sôi trào.
Cùng với chân nguyên cuồn cuộn đổ về như con sông lớn, một sức mạnh vô tận tràn ngập khắp cơ thể.
“Gần được rồi!”
Trái tim phẳng lặng như mặt nước của Lâm Nhất dần trở nên phấn khích, cảm giác sắp thoát thai đổi cốt, tu vi tăng mạnh kia càng thêm rõ ràng.
Lại thêm một tia chân nguyên dung hợp dược lực của đan Huyền Âm như từ trên chín tầng mây đánh xuống, hoà vào trong vùng Tử Phủ mạnh mẽ kia.
Lâm Nhất đang ngồi khoanh chân run rẩy kịch liệt, một khí tức cuồng bạo đến đáng sợ bộc phát từ trong cơ thể.
Vùng Tử Phủ màu bạc trong cơ thể hắn bắt đầu mở rộng ra hơn gấp hai lần.
Lâm Nhất mở mắt ra, một tia sắc bén bắn nhanh ra từ trong đôi mắt sáng ngời.
Hắn xoè tay ra rồi nhẩm niệm, chân nguyên màu bạc cuốn tới, ánh sáng nơi lòng bàn tay càng rực rỡ hơn, cháy hừng hực như ngọn lửa màu bạc.
Khi hắn nắm tay lại, tất cả ánh sáng và lửa đều vụt tắt, không còn khí tức nào thoát ra.
Nhưng Lâm Nhất lại có thể cảm nhận được sức mạnh chân nguyên ẩn chứa trong cú đấm này đáng sợ đến cỡ nào.