Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1793






Mây điện phát ra âm thanh ầm ầm, phảng phất như có hàng ngàn con tằm phá kén đang phải trải qua một quá trình thoát xác nào đó.

Lâm Nhất khoanh chân ngồi, trên trán mồ hôi đầm đìa, từng giọt từng giọt nhỏ xuống tí tách, trông hắn có vẻ khá chật vật. Gương mặt thiếu niên vốn dĩ hồng hào nay lại trở nên tái nhợt, nhìn không ra chút huyết sắc nào.

Thình lình, những đám mây điện như đang giãy giụa thoát xác kia bỗng biến hoá thành hình một con rồng đang không ngừng cuộn tròn trong không trung. Giống như một lốc xoáy mây điện đáng sợ, một khắc sau, con rồng được ngưng tụ từ đám mây điện không ngừng kéo dài ra, sau đó loé lên một cái rồi chui thẳng vào trong người Lâm Nhất.

Viu!

Đúng vào lúc này, thiếu niên đột ngột mở bừng mắt, một luồng ánh sáng như tia điện bắn ra, trong ánh mắt này, khí tức bá đạo ngạo nghễ trên người Lâm Nhất giống như thể vạn vật trên khắp thế gian này đều phải thần phục trước hắn.

Cảm nhận được sát ý trong cái nhìn của Lâm Nhất, trong mắt bảy con rối cơ quan đứng bên rìa Diễn võ trường đồng thời bắn ra luồng huyết quang lạnh băng.

Bảy con rối cơ quan cảnh giới Âm Huyền đại thành đồng thời lao như điên về phía Lâm Nhất.

Lâm Nhất ở giữa không trung, vẻ mặt anh tuấn lạnh lùng, dáng vẻ ngạo nghễ rút kiếm khỏi vỏ.

Uỳnh!

Kiếm vừa mới rút được nửa tấc đã có luồng điện quang màu tím chiếu rọi làm sáng chói cả bầu trời. Điện mang khủng khiếp ngưng tụ thành hình dáng một con rồng vô cùng hung tợn, loé lên đánh về phía bọn chúng.

Rắc!

Dường như chỉ trong một tích tắc, bảy con rối cơ quan cảnh giới Âm Huyền đại thành đồng thời phát nổ.

Kiếm mang vừa được rút ra kia có tốc độ nhanh chóng mặt, nhìn như thể thứ được rút ra không phải là một thanh kiếm mà bên trong bao kiếm đó cất giấu một con hung thú vô song.

Ong ong!

Lâm Nhất từ từ đáp xuống mặt đất, thân kiếm chỉ thẳng về phía trước đang rung lên ong ong không ngừng, hàn mang lấp lánh khiến người ta chấn động cả tâm hồn.

Thu kiếm vào vỏ, những con rối cơ quan đã bị chém tan tác thành từng mảnh vụn tung bay theo gió.

Giờ phút này, Bôn Lôi Trảm Điện đã đạt đến đỉnh phong viên mãn.

“Đây mới là uy lực vốn có thật sự của Bôn Lôi Trảm điện, đây mới là phong thái mà Bá Kiếm nên có!”

Khoé môi Lâm Nhất cong lên một nụ cười, trên gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ mừng vui hiếm hoi.

Niềm vui cỡ này còn làm hắn sung sướng và thoải mái hơn cả khi hắn nắm được Thất Sát Ấn. Lâm Nhất hắn dù gì cũng vẫn là một kiếm khách, lòng hướng về kiếm trước nay chưa từng lung lay.

Tầm mắt quét đến đám bụi trên mặt đất, những con rối đã hoá thành tro bụi này.

Nghe nói có giá trị không hề nhỏ, nhưng đều đã bị hắn huỷ hoại đến mức như vậy rồi. Nếu như truy cứu thì chắc chắn sẽ phải bồi thường không ít Linh ngọc.

“Đau đầu rồi đây”.

Thiếu niên khẽ mỉm cười, trông có vẻ vô cùng phiền não.



Đỉnh núi của Linh Mộc Phong, có một mặt hồ rộng lớn, trên mặt hồ chứa đầy Linh khí, chỉ nói về diện tích thì nó cũng không hề kém hơn so với hồ Tử Vân.

chapter content