Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1811: Nhưng còn chưa hết!




Uỳnh!

Tiếng nổ rung trời, dư âm sinh ra do hai luồng Chân nguyên va chạm điên cuồng tản ra bên ngoài Linh trụ Hoả Diễm. Trên mặt hồ mênh mông vô tận của hồ Huyền Âm thình lình nổi lên cơn sóng thần cao ngút trời, sóng thần và sóng thần va chạm với nhau lại tạo ra những tiếng nổ không ngớt.

Uỳnh ầm ầm!

Bên trong Linh trụ Hoả Diễm, hai người dựa vào tu vi Chân nguyên của bản thân, không ngừng đánh về phía nhau. Không có những kỹ xảo thừa thãi, thứ mà bọn họ so tài là Chân nguyên của bản thân và công pháp mà mỗi người tu luyện.

Dương Hùng đạt đến cảnh giới Viêm Lôi Diệu Nhật và Lâm Nhất đạt đến tầng thứ 9 của kiếm quyết, bọn họ rất có lòng tin với công pháp của chính mình.

Chẳng qua trong lúc hai người so tài, trái lại có thể rõ ràng thấy được Dương Hùng chắc chắn chiếm thế thượng phong. Ưu thế về cảnh giới của hắn ta xét cho cùng vẫn mạnh hơn nhiều so với Lâm Nhất mới bước vào cảnh giới Âm Huyền đại thành.

“Thằng nhóc này đúng là tự đại, lại dám đấu Chân nguyên với Dương Hùng, đúng là không biết tự lượng sức”.

Nhìn khí thế của Lâm Nhất dần dần yếu đi, khoé miệng Mai Tử Viêm ở bên ngoài hồ Huyền Âm khẽ cong lên nụ cười châm chọc, cười đến là vui vẻ.

Những người khác không ai nói gì, những cũng thầm gật đầu tán thành, thế cục này cực kỳ bất lợi cho Lâm Nhất.

Mặc Linh lười chẳng thèm để ý đến Mai Tử Viêm, chỉ là đôi mắt xinh đẹp kia vẫn nhìn chằm chằm vào thế cục ở phía xa, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.

“Chỉ có chút trình độ này thôi sao? Ta còn chưa có dốc hết toàn lực đâu đó!”

Dương Hùng bật người lên không trung, Lôi hoả bao trùm quanh cơ thể hắn ta, Chân nguyên không ngừng rót đầy vào trong cơ thể, khí thế bá đạo dạt dào, phát huy đến giới hạn. Hắn ta từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu nhìn Lâm Nhất nở nụ cười lạnh lùng.

“Công tử Táng Hoa, nếu chỉ có chút bản lĩnh này thì cũng đừng có tự đánh mất thể diện ở trước mặt ta!”

Đáy mắt Dương hùng loé lên hàn mang, nhấc tay chụp một chưởng xuống, Lôi hoả mênh mông bao trùm trên người hắn bỗng nhiên ngưng tụ thành một cơn cuồng phong Hoả Diễm khổng lồ, trong cơn cuồng phong lập loè ánh chớp dữ tợn, chớp mắt đã ập xuống muốn nuốt chửng Lâm Nhất vào trong.

Thế tấn công đáng sợ bậc này, nhìn như thể một ngọn núi lửa khổng lồ đang ập xuống cơ thể nhỏ bé của Lâm Nhất.

Nhưng còn chưa hết!

Chỉ thấy trong mắt Dương Hùng loé lên hàn mang lạnh lẽo, Chân nguyên đổ xuống bỗng nhiên siết lại, bất ngờ nuốt chửng Lâm Nhất vào bên trong cơn cuồng phong Hoả Diễm mênh mông. Lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, điên cuồng cô đặc lại, sức mạnh Lôi hoả cuồng bạo không ngừng bóp nghiền Lâm Nhất.

Hôm nay trong hồ Huyền Âm này, thứ hắn ta muốn không phải là đánh bại Lâm Nhất mà là nghiền nát đối phương. Phải khiến cho danh hiệu công tử Táng Hoa kia trở thành không đáng một xu, chẳng là cái thá gì!

Phải khiến Lâm Nhất khom lưng gập gối, giống như một con chó ở trước mặt tất cả mọi người khổ sở cầu xin tha thứ. Phải khiến thằng nhóc này từ nay về sau không còn bất cứ tự tôn sĩ diện nào xuất hiện trước mặt Liễu Vân Yên nữa!

Phải khiến hắn biết được, hậu quả đáng sợ của việc đắc tội với hắn ta!

Cuộc chiến hoa Huyền Âm này chỉ có Dương Hùng hắn mới có thể cười được đến sau chót, trở thành người thắng cuộc sáng chói nhất. Cuộc chiến hôm nay chính là trận chiến đầu tiên để hắn ta thực sự nổi dậy, hắn ta phải dẫm đạp Lâm Nhất dưới bàn chân mình, chà đạp lòng tự tôn của hắn khiến nó mất sạch!

Uỳnh!

Chỉ thấy cơn cuồng phong Hoả Diễm hoà lẫn tia điện khủng khiếp chỉ trong chớp mắt đã thu nhỏ lại một nửa. Lâm Nhất chỉ có tu vi cảnh giới Âm Huyền đại thành nhìn có vẻ như đã hết cách, chỉ đành nằm chờ người ta đến giết.

Trên mặt hồ Huyền Âm thình lình truyền đến rất nhiều tiếng thở dài, Lâm Nhất này rốt cuộc thì vẫn quá ngông cuồng, nếu như không phải nhất nhất làm theo ý mình, cố gắng chống chọi với Dương Hùng thì có lẽ cũng không thảm bại như vậy.