Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1816: Lâm Nhất không muốn cho kẻ này cơ hội để trở mình




Đứng trước hai lôi hoàn như hai vầng mặt trời xoáy tới, Lâm Nhất đánh ra một quyền, quyền mang ầm ầm nổ vang. Trong chớp mắt, những người trên mặt hồ đều cảm nhận được tim mình đánh bộp.

Ầm ầm!

Giây lát sau, hồ Huyền Âm rộng lớn lập tức rung chuyển vô cùng kịch liệt, khí tức đáng sợ lan tràn.

Nhìn kĩ lại thì thấy trong linh trụ Hỏa Diễm, hai lôi hoàn như hai vầng mặt trời trông thanh thế vô cùng đáng sợ lại nứt ra dưới một quyền này, sau đó thiếu niên áo xanh bay vọt lên trời.

Uỳnh!

Quyền mang ngưng tụ Thất Sát Ấn với uy lực cực lớn đánh vào ngực Dương Hùng với tốc độ tia chớp.

Phụt!

Thân người Dương Hùng lập tức đâm vào linh trụ Hỏa Diễm cứ như một viên đạn pháo, miệng phun ra máu, sắc mặt trắng bệch.

Đợi đến khi rơi xuống đất, hắn ta nhìn Lâm Nhất với vẻ kinh hoàng, lại nôn ra một ngụm máu.

“Chuyện này… sao có thể, sao ngươi có thể làm được!”

Sát ý nhân lên gấp bảy, ở trong tay Lâm Nhất, uy lực của công pháp cấm kị không những được thi triển mà còn phát huy gần như hoàn hảo.

Trên hồ Huyền Âm, dư âm lan ra, sóng lớn cuồn cuộn không ngừng va đập, tiếng ầm ầm vang lên không dứt.

Đám đông nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ chấn động, hoàn toàn không nói được thành lời.

Bọn họ đã từng nghĩ Lâm Nhất có thể sẽ thắng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ thắng một cách dễ dàng, dứt khoát thuận lợi như vậy.

Phật Môn Thất Sát Ấn là quyền pháp cấm kị trong truyền thuyết, qua tay Lâm Nhất đã giúp mọi người hiểu nguyên nhân vì sao nó được gọi là cấm kị.

“Xin lỗi đã làm ngươi thất vọng, ta không những có thể khống chế Phật Môn Thất Sát Ấn, mà còn có thể điều khiển nó theo ý ta”.

Lâm Nhất nở nụ cười nhìn về phía Dương Hùng, khẽ giọng nói.

Dứt lời, hắn bước ra một bước, gió mây lập tức nổi dậy. Trên người thiếu niên có ánh sáng màu bạc tỏa ra, theo đó là tiếng kiếm ngân vô cùng sắc bén, trong nháy mắt vọt đến trước mặt Dương Hùng.

Hắn không hề do dự, nhấc tay vung ra một quyền tựa kiếm. Nhân lúc ngươi bệnh mà lấy mạng ngươi, Lâm Nhất không muốn cho kẻ này cơ hội để trở mình.

“Chết tiệt!”

Dương Hùng thầm mắng trong lòng, nhưng lại không thể không đón đỡ.

Ầm! Ầm! Ầm!

Bóng dáng hai người lập tức không ngừng giao đấu với nhau trên không trung, chỉ chớp mắt đã đánh với nhau mười mấy chiêu.

Mỗi một chiêu đều lấy cứng chọi cứng, điên cuồng đối chọi, vang lên tiếng nổ như sấm đánh.

Mọi người đã từng chứng kiến cảnh tương tự, đó là khi hai người vừa mới giao đấu, cũng đụng độ như vậy. Chỉ là bây giờ vai trò đã thay đổi, từ đầu đến cuối đều là Lâm Nhất chiếm ưu thế.

Phụt!

Sau mười mấy chiêu, một bóng người lao ra ngoài, Dương Hùng bị đánh đến hộc máu bay ra xa.

Lâm Nhất chậm rãi từ trên trời đáp xuống, áo xanh trên người tung bay. Lúc ngước mắt lên, ánh mắt như tia chớp xẹt qua, dừng trên người Dương Hùng đang đứng dậy, dọa hắn ta sợ giật mình, liên tục lùi lại.