Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1827: Ai cũng không dám đặt cược!




Với kết quả này, các đệ tử thư viện Thiên Phủ khó tránh khỏi cảm thấy chua xót, thậm chí sau cùng còn phải ngậm đắng nuốt cay đi chúc mừng Lâm Nhất, có thể nói là rất khó chịu.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cuộc chiến hoa Huyền Âm lần này quả thật khá đặc sắc.

Không nói đến màn cuối cùng Lâm Nhất giết chết mãng xà Huyết Yên, chỉ riêng cảnh tượng hắn giao đấu với nhóm Dương Hùng thôi đã đủ khiến mọi người chấn động.

Trên đỉnh núi Linh Mộc Phong, tròng mắt của tiền bối Đường Du và Du trưởng lão đứng phía sau ông lão áo trắng đã chứa đầy vẻ phấn khích.

Quả thực là không thể ngờ được, tiểu tử này lại mang đến bất ngờ lớn như vậy cho bọn họ.

Như vậy xem ra, kế hoạch kia của hai người có tám chín phần nắm chắc rồi.

“Viện trưởng, ngài thấy người này có phù hợp không?”

Tiền bối Đường Du mỉm cười dò hỏi.

Nhưng ông lão tóc trắng lại chỉ cười mà không đáp lại, chỉ khẽ nói: “Thằng nhóc này quả thực nổi bật, chẳng qua ta vẫn muốn suy nghĩ thêm nên luyện chế loại đan được tứ phẩm nào cho hắn”.

Thái độ lập lờ nước đôi này khiến tiền bối Đường Du và Du trưởng lão quay sang nhìn nhau một hồi.

Mặc Linh ở trên bờ hồ bên ngoài thì lại có vẻ thoải mái hơn, giữa hai đầu lông mày giãn ra đầy ý cười, khiến người nhìn say đắm.

Còn về Mai Tử Viêm bên cạnh nàng ta thì sắc mặt đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa.

Nhìn thấy Lâm Nhất kia nắm hoa Huyền Âm chín cánh trong lòng bàn tay, gương mặt tuấn tú cảm nhận rõ ràng sự đau rát.

Trước đó hắn ta đã nói đi nói lại mấy lần, Huyền Âm Đan của hắn ta không có dễ lấy như thế đâu, nhưng bây giờ hắn ta lại bị Lâm Nhất vả thẳng vào mặt như vậy.

Không chỉ đã lấy mà trong cuộc chiến hoa Huyền Âm còn nổi bật hơn người, quang mang chói lọi đến Viện trưởng cũng phải thay đổi cách nhìn về hắn.



Cuộc chiến hoa Huyền Âm kết thúc cũng là lúc tên tuổi của công tử Táng Hoa Lâm Nhất vang danh khắp cả thư viện Thiên Phủ. Bây giờ, dường như không người nào không biết, không người nào không nghe đến. Đến cả trưởng lão của thư viện bế quan đã rất lâu chưa xuất hiện cũng đều biết đến việc có một chấp sự Khách khanh tương đối yêu nghiệt đến ở trong thư viện.

Còn về Lâm Nhất, hắn phải nhắm mắt điều tức nguyên hai ngày mới miễn cưỡng khôi phục lại.

Hôm đó, hắn cố ý mở lời để giữ lại một con đường rút lui cho những đệ tử khác của thư viện.

Mặc dù đó không phải là ý của hắn nhưng hắn quả thực đã làm được. Đi đến bước đường cùng thì không chỉ hao sạch Chân nguyên mà đòn tấn công kia của mãng xà Huyết Yên cũng sẽ khiến hắn bị thương rất nặng.

Đừng nói cả đám này cùng lên hết một lượt, cho dù chỉ có vài người trong số đó ra tay thì hắn cũng khó có thể chống đỡ được.

Còn may trước đó cảnh tượng hắn một kiếm đánh bay Dương Hùng vẫn còn in đậm trong đầu bọn họ cho nên không có ai dám thực sự đứng ra thăm dò hắn.

Ai cũng không dám đặt cược!

Tất cả mọi người đều nhìn thấy rất rõ bộ dạng thảm hại khi bị đánh văng của Dương Hùng, có thể thảm đến mức nào thì hắn thảm đến mức đó.

Cuộc chiến hoa Huyền Âm lần này, giao đấu cùng với đám người Dương hùng kỳ thực cũng không tính là thắng quá dễ dàng. Trước đó con át chủ bài được chuẩn bị đã gần như dùng hết, chỉ hơi sơ suất một chút là lập tức lật thuyền trong mương ngay.