Giờ phút này, cuối cùng thức thứ hai của Bá Kiếm, Kinh Hồng Phá Nhật cũng đã đạt đến độ cao mà hắn mong muốn.
Nó đủ để giúp tu vi của hắn bộc phát một trăm hai mươi phần trăm sức chiến đấu.
Lâm Nhất lẩm bẩm: “Tính ra vẫn còn ba ngày nữa mới đến cuộc chiến giữa năm thư viện. Ba ngày cũng đủ để mình luyện hoá viên đan Càn Khôn Bích Vân kia”.
Nếu người khác cũng tu luyện chiêu thức Kinh Hồng Phá Nhật này đạt tới cảnh giới kinh khủng như hắn thì chắc đã mừng như điên, quên hết tất cả.
Nhưng niềm vui sướng qua đi, Lâm Nhất vẫn tỉnh táo lại, dù sao thì hắn cũng chỉ mới có tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn.
Mặc dù kỳ công thượng cổ Tử Diên Kiếm Quyết này giúp hắn có được tư cách tranh đấu với các nhân tài cảnh giới Dương Huyền tiểu thành, nhưng cũng chỉ là tranh đấu thôi, chưa đủ làm Lâm Nhất thoả mãn.
Huống hồ, dù cho công pháp mà các đệ tử xuất thân từ thế lực cấp bậc bá chủ kia tu luyện không bằng Tử Diên Kiếm Quyết, công pháp của thư viện Thiên Phủ cũng không thể so sánh được, ắt có chỗ hơn người.
“Ở đây luyện hoá vậy”.
Lâm Nhất quan sát xung quanh rồi khẽ thở dài, hắn đã từng một người một kiếm giành phần thưởng viên linh đan này nhờ toả sáng nhất trong cuộc chiến hoa Huyền Âm.
Luyện hoá ở đây cũng coi như là duyên phận.
Lâm Nhất không chút do dự khoanh chân ngồi xuống, mở chiếc hộp gấm tinh xảo kia ra.
Hô!
Một luồng khí lạnh phả vào mặt, sắc mặt Lâm Nhất lập tức trở nên trắng bệch vì lạnh, mái tóc dài phủ đầy sương trắng.
“Lạnh quá”.
Lâm Nhất thầm kinh ngạc, hắn đã luyện hoá rất nhiều linh đan, nhưng chưa có loại đan dược nào lạnh đến mức khiến hắn phải dùng tới chân nguyên để chống chọi khí lạnh.
Hắn nheo mắt nhìn kĩ thì thấy bề mặt viên đan Càn Khôn Bích Vân kia được khắc Linh văn màu xanh ngọc bích. Linh văn ấy huyền diệu như có một ngọn lửa băng đang cháy bên trong nó.
Với trình độ Linh văn của Lâm Nhất cũng chỉ có thể nhìn ra một ít đầu mối, không nhìn ra rất nhiều chi tiết.
“Linh văn tứ phẩm ư? Trình độ Linh văn của Viện trưởng thật đáng kinh ngạc, xem ra ông ta đã dành rất nhiều tâm huyết để luyện chế viên đan dược này”.
Trong lòng Lâm Nhất dâng lên cảm giác mong chờ, hắn lấy đan ra bỏ vào miệng.
Đan Bích Vân vừa vào miệng đã có cảm giác mát lạnh, đợi đến khi nó hoà tan và lan rộng ra khắp cơ thể, toàn thân Lâm Nhất trở nên lạnh như một khối băng, không có chút sức sống.
Linh đan thật kì lạ!
Lâm Nhất chợt căng thẳng, không dám sơ suất, vội vàng vận chuyển Tử Diên Kiếm Quyết.
Khi được điều động, chân nguyên màu bạc ở vùng Tử Phủ chậm rãi di chuyển trong kinh mạch. Một lát sau, nó đã dung hợp với dược lực của đan Bích Vân ở khắp toàn thân, dược lực lạnh thấu xương kia lập tức bốc cháy.
Xì! Xì!
Toàn thân hắn lập tức bốc khói đen. Khói đen có mùi rất khó chịu, giống như tạp chất nung đốt khi luyện dược.
Nhưng khi khói đen bài xuất ra ngoài, cơ thể Lâm Nhất trở nên nhẹ nhàng một cách khó tả, vô cùng huyền diệu. Điều thần kì hơn đó là sau khi bị dược lực thiêu đốt, chân nguyên không chỉ không yếu đi mà còn nặng nề và cô động hơn.