Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1863




Sau đó còn làm liên luỵ khiến thư viện Thiên Phủ phải chịu nỗi nhục nhã ê chề, ngay cả tiền bối Đường Du cũng không thể ngẩng đầu lên.

Câu nói “nếu thư viện Thiên Phủ đều vô dụng như thế thì đợi hai mươi năm sau, ta sẽ đến lấy lại” như con dao sắc bén nhất thế gian cắm vào tim tất cả trưởng lão thư viện. Trong hai mươi năm qua, bất cứ ai nhớ lại chuyện này đều cảm thấy tim đau nhức.

Liễu Vân Yên đã phải gánh vác áp lực như thế, cố gắng sống đến ngày hôm nay dưới sự đối xử lạnh nhạt của các trưởng lão.

“Lâm Nhất, lâu rồi không gặp”.

Trên khuôn mặt hơi tiều tuỵ của Liễu Vân Yên hiện lên nụ cười.

Trong gần một tháng qua, nàng ta đang lĩnh ngộ tiểu Thần thông, mặc dù vẫn chưa nắm giữ hoàn toàn đại sát khí này nhưng cũng thu hoạch được khá nhiều. Trình độ Linh văn của nàng ta cũng có tiến bộ thần tốc trong vòng một tháng này.

Hắn có thể nhìn ra được một phần nào đó từ trong đôi mắt sâu thẳm của nàng ta.

“Lâu rồi không gặp... Những gì ta nói với cô vào ngày hôm đó ở điện Tàng Thư vẫn luôn có tác dụng”.

Lâm Nhất đáp, đó là lời hứa giữa hai người bằng hữu, dù đối phương có quên hay không thì hắn cũng sẽ không quên.

Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Liễu Vân Yên, nàng ta loáng thoáng đoán được có lẽ Lâm Nhất đã biết được một số chuyện, một lát sau mới lên tiếng: “Cảm ơn”.

“Đi thôi, tới Ngự Thư Đường”.

Mặc Linh đứng bên cạnh cười xinh đẹp: “Đến muộn cũng không tốt”.

Cuộc chiến giữa năm thư viện sắp bắt đầu. Hai mươi năm trước thư viện Thiên Phủ đã thua rất thê thảm, lần này cả thư viện đều như gặp phải đại địch.

“Lâm Nhất, chắc ngươi cũng biết đôi chút về cuộc chiến giữa năm thư viện nhỉ? Việc có thể bảo vệ được bán đạo thần văn hay không rất quan trọng đối với thư viện. Thật ra nỗi nhục hai mươi năm trước đã khiến thư viện Thiên Phủ rơi vào thế bị động. Nếu lần này lại thua cuộc, mất thần văn là nhỏ, nếu mất hết thanh danh thì cả thư viện sẽ sụp đổ, không còn chỗ đứng trong thành U Châu này nữa”.

Vừa đi, Mặc Linh vừa nhỏ giọng nói.

Người có tên cây có bóng, tông môn cũng tương tự như thế. Nếu một thế lực luôn bị sỉ nhục thì chắc chắn vận khí sẽ suy yếu.

Đặc biệt là các thế lực đã đạt tới cấp bậc chuẩn bá chủ, chỉ cần một chút sỉ nhục, qua lời truyền bá của những người cố ý sẽ bị thương gân động cốt. Huống gì là nỗi nhục khiến người ta không ngóc đầu lên nổi, thanh danh bị tổn thất càng không thể tưởng tượng.

Lâm Nhất gật đầu: “Bốn thư viện khác có cao thủ nào không ạ, chắc tỷ cũng có nghe qua rồi nhỉ?”

Mặc Linh trả lời: “Bốn thư viện khác đều có một danh ngạch ngoại viện, bốn người này đều đến từ thế lực cấp bậc bá chủ của cổ vực Nam Hoa. Ví dụ như Tào Hưu của thư viện Bạch Ngọc mà ngươi đã gặp, hắn ta là nhân tài nội môn của Huyền Viêm Tông, nha đầu Mục Tuyết cũng không thua kém”.

Tào Hưu ư?

Lâm Nhất gật đầu, phong thái mà người này thể hiện khi đó đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho hắn.

Với một cái búng tay đã phác hoạ ra một con mãnh hổ đổ xuống như ngọn núi, rất đáng sợ.

“Ngoài ra còn có Giang Dật của thư viện Thanh Lộc, Bạch Ngọc Thần của thư viện Lưu Vân, hai người này cũng đến từ thế lực cấp bậc bá chủ. Tu vi của họ còn cao hơn Tào Hưu, đều được coi là nhân vật khá khó chơi”.

“Còn một người nữa”, Lâm Nhất nhắc nhở.

“Thư viện Tử Lô...”

Vừa nhắc tới thư viện Tử Lô, mặt Mặc Linh khẽ biến sắc, Liễu Vân Yên đứng bên cạnh cũng hơi mất tự nhiên.

Thư viện Tử Lô!

Hai mươi năm trước, chính thư viện Tử Lô đã đánh bại thư viện Thiên Phủ, đánh bại phụ thân của Liễu Vân Yên và nói ra những lời sỉ nhục đó. Tính đến nay, thư viện Tử Lô vẫn là thế lực có thực lực mạnh nhất trong số năm thư viện.

Bốn thư viện còn lại cũng không thua kém bao nhiêu, nhưng cũng khó đảm bảo họ có ẩn giấu đòn sát thủ nào không.