Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1870: Thế này đã không vẻ vang rồi sao?




Lại càng không thể tưởng tượng, Lâm Nhất lại ác độc như vậy, một cú đá đã đạp bay Hoàng Nham như một bao cát.

Sự chấn động cỡ này, đến bây giờ vẫn còn có nhiều người chưa thể phản ứng lại được.



Từng ánh mắt sửng sốt đổ về phía gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Lâm Nhất, hồi lâu sau, mọi người mới hoàn hồn, âm thanh kinh ngạc và ồn ào nhanh chóng lan ra.

Mặc Linh và Liễu Vân Yên không quá ngạc nhiên, hai người bọn họ đã hiểu quá rõ tính cách của Lâm Nhất. Đừng thấy thiếu niên mi thanh mục tú kia xuất thân thấp kém, nhưng đối với hắn mà nói, thế lực cấp bá chủ trước giờ chưa từng là đối tượng để hắn mong ước với tới.

Ngươi có thể tỏ thái độ ăn trên ngồi trốc với hắn, có thể khinh thường hắn, chỉ cần ngươi có đủ thực lực.

Nhưng nếu như ngươi chẳng có chút thực lực nào còn dám bày ra đủ trò bề trên huyênh hoang với hắn, liên tục khiêu khích hắn. Thì cái tính kia của hắn sẽ chẳng thèm quan tâm ngươi là nhân tài của thế lực cấp bá chủ gì đó, hắn sẽ cứ thế mà thẳng chân đạp thôi.

Người ngoài có lẽ cảm thấy, Lâm Nhất dành được chiến thắng có chút không thể tin được. Nhưng hai người bọn họ đã tiếp xúc với Lâm Nhất lâu như thế, đại khái đều có thể đoán được, Lâm Nhất chắc chắn đã gặp được cơ duyên kỳ ngộ của mình.

Rất có khả năng hắn đang tu luyện một loại công pháp nào đó, khoảng cách về cảnh giới đối với hắn mà nói không hề lớn như trong tưởng tượng.

Càng huống hồ, Hoàng Nham kia từ đầu đến cuối luôn tỏ vẻ hơn người, không hề nghiêm túc coi trọng Lâm Nhất.

Sợ là sau khi biết được thực lực của Lâm Nhất, dù bàng hoàng phòng ngự thì cũng vẫn không bỏ được vẻ khoác lác. Kiểu khinh địch như vậy thì không thua mới lạ.

“Lâm Nhất, thủ đoạn của ngươi như vậy cũng chẳng vẻ vang gì…”.

Mục Tuyết hoàn hồn từ trong cảm giác kinh ngạc, nhìn sang Hoàng Nham rồi lại chuyển ánh mắt về phía Lâm Nhất: “Hoàng Nham còn chưa kịp chuẩn bị xong, ngươi đã ra tay với hắn ta rồi”.

“Thế này đã không vẻ vang rồi sao? Chẳng lẽ trong cuộc chiến giữa năm thư viện thì đối thủ sẽ đợi cho ngươi chuẩn bị xong rồi thì mới ra tay hay sao? Bản thân khinh địch cũng có thể trách tội lên đầu ta, tư duy của cô cũng thú vị đấy!”

Nhìn bộ dạng đối phương tức tối mà không làm gì được, trái lại khiến cho Lâm Nhất thầm hả hê, khẽ cười nói.

“Nhưng cho dù ngươi thắng rồi cũng không cần thiết phải ác độc như thế, còn đạp thêm một cú nữa chứ? Trước đó đã nói rõ rồi, chỉ so một chiêu thôi”, Mục Tuyết tự cảm thấy mình đuối lý, chỉ đành phải chuyển sang chủ đề khác.

Lâm Nhất như cười như không nói: “Hoá ra cái gì cũng đều phải nói rõ ràng trước rồi mới được ra tay, vậy thì Lâm mỗ đúng là biết sai rồi, ngày khác lại xin lỗi hắn ta sau vậy”.

Nhìn bộ dạng thoải mái này của Lâm Nhất, rõ ràng là chẳng hề để tâm đến việc mình đạp đối phương một đạp có gì không đúng.

Mục Tuyết bỗng tức tối đỏ bừng cả mặt, nghiến chặt răng không biết phải nói thế nào nữa.

Kẹt!

Đúng vào lúc này, cánh cửa của Ngự Thư Đường mở ra, Viện trưởng tóc bạc và nhóm người tiền bối Đường Du dẫn theo một nhóm các trưởng lão ùn ùn đi ra.

Khi tất cả các trưởng lão nhìn thấy Hoàng Nham nhũn ra ngất xỉu ở bên một góc tường thì sắc mặt bỗng lập tức thay đổi.

“Chuyện gì vậy?”, một đám trưởng lão vẻ mặt hoảng sợ, chấn động không thôi.