Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1893: Mọi người đều khá bi quan về trận chiến này




“Xin lỗi vì đã gây trở ngại cho mọi người”.

Liễu Vân Yên cúi đầu, vẻ chua xót hiện lên trên mặt, nàng ta bất lực nói.

“Không đâu, cô đã làm rất tốt. Trong thư viện Thiên Phủ cũng không tìm được ai mạnh hơn cô, nếu có lỗi thì cũng là lỗi của lão phu”, tiền bối Đường Du nhẹ nhàng an ủi Liễu Vân Yên.

Không phải nàng ta không cố gắng, mà là do đối thủ quá mạnh.

Nếu nàng ta có lỗi thì chẳng phải tất cả đệ tử thư viện Thiên Phủ không bằng nàng ta đều có lỗi sao?

Huống hồ khi đấu với thư viện Lưu Vân, nàng ta cũng thắng được một ván.

Mặc Linh im lặng một lúc rồi bình tĩnh nói: “Cũng không phải không có cơ hội, xếp Vân Yên đánh trận đầu tiên, Mục Tuyết trận thứ hai, cuối cùng để Lâm Nhất trận cuối. Nếu có thể để Vân Yên đấu với Tào Chấn hoặc Trần Vũ, áp lực của Mục Tuyết với Lâm Nhất sẽ nhỏ hơn nhiều”.

“Ý kiến này thật ngây thơ, lỡ như trận đầu tiên đối phương phái La Thâm, trận thứ hai là Tào Chấn thì có thể sẽ thua liền hai ván. Chỉ sợ Lâm Nhất sẽ không có cơ hội lên sân khấu”.

“Sắp xếp thế nào cũng không ổn, nhưng để Lâm công tử ở trận cuối thì ta không có ý kiến”.

“Đúng, ta thấy Lâm công tử vẫn chưa cố hết sức, xếp vào trận cuối cũng coi như là giữ một chút hi vọng”.

Các trưởng lão và Mặc Linh bàn bạc thứ tự ra sân, nhưng lại khiến người ta vô cùng đau đầu. Dù sắp xếp thế nào thì cơ hội thắng đều rất xa vời, trừ phi vận may phải cực kì tốt.

Nhưng thư viện Bạch Ngọc chắc chắn không ngốc, họ sẽ không bao giờ để con át chủ bài Tào Chấn đánh trận đầu tiên.

Lâm Nhất mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm lắc đầu.

Nếu thực lực không chênh lệch nhiều thì có thể dùng cách tương tự Điền Kỵ đua ngựa, thắng nhờ thủ đoạn. Nhưng khi thực lực chênh lệch quá lớn thì tất cả mọi thủ đoạn đều vô dụng.

“Ta sẽ ra sân đầu tiên”.

Trong cuộc tranh luận, Mục Tuyết lên tiếng: “Ta cũng đồng ý để Lâm Nhất đánh trận cuối. Nếu Vân Yên tỷ đã vừa ra sân trong vòng vừa rồi thì để tỷ ấy nghỉ ngơi một lát đi”.

Nàng ta can đảm xin đấu trận đầu tiên khiến mọi người hơi bất ngờ.

Những người khác cũng không có cách nào tốt, họ chỉ có thể đồng ý yêu cầu của nàng ta, dù sao ai ra sân trước cũng không quan trọng lắm.

Mọi người đều khá bi quan về trận chiến này.

“Đã đến giờ, Thiên Phủ, Bạch Ngọc, mời hai thư viện phái tuyển thủ đánh trận đầu tiên”.

Tiếng chuông lại vang lên, ông lão áo gai làm trọng tài xuất hiện trong hội trường, trầm giọng thông báo.

Vù!

Hai bóng người đồng thời bay lên, phía thư viện Thiên Phủ đương nhiên là Mục Tuyết chủ động xin thi đấu. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt, người mà thư viện Bạch Ngọc phái ra là La Thâm.

Người thiếu niên gầy gò đeo thanh kiếm khổng lồ, có kinh nghiệm tán tu kia, sát khí trong mắt hắn ta rõ ràng tàn nhẫn hơn các đệ tử cùng tông môn với hắn ta rất nhiều.

“Không để công tử Táng Hoa lên sân khấu sao? Như vậy cũng tốt, chắc là các cô định để hắn đánh trận cuối. Ta cứ tưởng các cô biết sẽ thua nên sẽ muốn thắng được một trận trước, ít ra sẽ không thua một cách nhục nhã như vậy”, La Thâm kéo dài giọng nói của mình, giễu cợt.