Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1900: Họ hoàn toàn không để vào mắt, cực kì ngạo mạn




Sau một lúc kinh ngạc, tất cả mọi người đều cảm thấy có lẽ thiếu niên nói ra bốn chữ này đã điên rồi.

Điên rồi!

Sau khi xác định mình đã nghe rõ lời Lâm Nhất nói, tất cả mọi người đều nghĩ thiếu niên áo xanh này điên rồi phải không?

Hai mươi năm trước, phụ thân Liễu Vân Yên đã từng thua thê thảm vì lí do này, khiến cho thư viện Thiên Phủ phải chịu nỗi nhục ê chề, kết quả là bây giờ không thể trở mình.

Nỗi nhục ấy thảm hại cỡ nào, tất cả trưởng lão đều không ngóc đầu lên nổi.

Liễu Vân Yên, người lớn lên dưới áp lực này, đã phải chịu đựng sự bất lực tột cùng.

Ngày hôm nay, giờ phút này, khi thư viện Thiên Phủ sắp lâm vào cảnh bại trận lại có người yêu cầu tiến hành hình thức địa ngục này.

Vù!

Ông lão trọng tài bên ngoài hội trường chợt lắc mình, ngay sau đó xuất hiện trước mặt Lâm Nhất. Dù sao cũng thấy nhiều biết rộng, ông ta bình tĩnh nhìn Lâm Nhất, trầm giọng hỏi: “Ngươi có biết quy tắc của hình thức địa ngục không?”

Lâm Nhất gật đầu, nếu hắn đã nhắc tới thì đương nhiên là biết.

Hình thức địa ngục lần này hơi khác so với cuộc thi ở đế quốc Đại Tần. Một khi quyết định chọn hình thức địa ngục sẽ đối mặt trực tiếp với ba tuyển thủ của thư viện Bạch Ngọc, không phải đánh luân phiên mà là cùng một lượt.

Không chỉ có vậy, thư viện Lưu Vân và thư viện Thanh Lộc đã thua cũng được phái ra một người.

Nói cách khác, sau cùng hắn phải lấy một địch năm. Địa ngục là gì? Đây chính là hình thức địa ngục.

Hành động mạo hiểm lần này tàn khốc hơn rất nhiều so với trận chiến luân phiên của Long Môn tranh tài.

Nhưng rốt cuộc có thể chọn hình thức địa ngục hay không, thật ra quyền quyết định không phải ở Lâm Nhất mà nằm trong tay tiền bối Đường Du. Nếu muốn mở hình thức địa ngục thì phải trả cái giá khá lớn.

Hai mươi năm trước, thư viện Thiên Phủ đã trả giá một môn tiểu Thần thông, một trăm viên linh đan tứ phẩm, mười viên linh đan ngũ phẩm và một số lượng lớn linh ngọc.

Trả một cái giá lớn như thế cho hi vọng mỏng manh ấy, bất luận là ai đều không thể hiểu được.

Huống hồ lúc này, dù Lâm Nhất thắng, hắn vẫn phải đấu với tên Tào Chấn có thanh danh hiển hách, thực lực sâu không lường được kia.

Tào Chấn đã có tu vi cảnh giới Âm Huyền tiểu thành vào một năm trước, lúc này cảnh giới của hắn ta có thể đã đạt tới cảnh giới Âm Huyền đại thành. Đó là yêu nghiệt được Bắc Tuyết Sơn Trang tập trung bồi dưỡng, với mong muốn hắn ta sẽ toả sáng trong Quần Long thịnh yến và giành được vị trí trên bảng Long Vân.

Ở trong mắt các tiền bối của Bắc Tuyết Sơn Trang, cái gọi là cuộc chiến giữa năm thư viện, bất luận là Lâm Nhất hay mấy người Giang Dật đều là đá kê chân chuẩn bị cho hắn ta mà thôi.

Họ hoàn toàn không để vào mắt, cực kì ngạo mạn.

Thư viện Tử Lô mời hắn ta đến làm ngoại viện vì để đảm bảo an toàn, thực hiện lời hứa lấy đi bán đạo thần văn của hai mươi năm trước.

Yêu nghiệt như thế, để tìm một người chưa đủ hai mươi tuổi đã có thể vượt qua hắn ta, có lẽ lật khắp thành U Châu cũng không tìm được.

Tất cả trưởng lão thư viện Thiên Phủ đều khẽ biến sắc, ánh mắt do dự. Chưa kể đến Tào Chấn, chỉ hình thức địa ngục này thôi đã khiến họ cảm thấy Lâm Nhất chưa chắc có thể hoàn thành được.

Hơn nữa, trong hình thức địa ngục rất có thể sẽ bị giết chết, thậm chí không có cơ hội nhận thua.