Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1918: Có rất nhiều người thậm chí đã không thể đứng vững






Bất luận là vì lời đã hứa với Liễu Vân Yên hay là vì trải nghiệm tu luyện võ đạo của bản thân, cuộc chiến mà hắn phải đối mặt với đối thủ mạnh nhất từ sau khi rời khỏi Đế Quốc Đại Tần này đều khó mà tránh khỏi được.

Lòng của hắn, kiếm của hắn chưa từng dao động.

“Đánh bại ngươi, chính là việc mà Lâm Nhất ta phải chứng minh trong ngày hôm nay!”

Chiến ý trong đáy mắt Lâm Nhất dần dần bùng lên, lời vừa dứt liền bước nhanh một bước về phía trước, bước chân này có luồng Chân nguyên dồi dào tràn ra, vạt áo lay động, tóc dài tung bay theo kiếm ý phóng khoáng.

Khoé miệng Tào Thần khẽ cong lên một nụ cười, hờ hững nói: “Vậy thì đấu đi!”

Hai người tương đối quyết đoán, vào giây phút khi khí thế của mỗi người đạt đến mức đỉnh phong, đáy mắt đồng thời loé lên hàn mang. Một giây sau, bóng hình của mỗi người đều như một ngọn bảo sơn, trước tầm mắt của tất cả mọi người, cả Lâm Nhất lẫn Tào Thần đều đã biến mất.

“Người đâu rồi?”

“Tốc độ nhanh quá!”

“Bắt đầu chưa?”

Tứ phía xung quanh bỗng ngạc nhiên hô lên, ai cũng không ngờ được, hai người này lại ra tay nhanh như thế, bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì đã biến mất rồi, có rất nhiều người vẻ mặt ngơ ngác.

Nhưng không hề có dấu hiệu báo trước nào, giữa trung tâm hội trường rộng lớn bỗng nhiên phát ra tiếng nổ động trời.

Một luồng kiếm mang sắc bén vô cùng và một luồng đao quang với hàn mang tứ phía đột nhiên va chạm mạnh vào nhau giữa không trung.

Uỳnh ầm ầm!

Thình lình, bầu trời biến sắc.

Kiếm mang vào đao mang giao đấu, âm thanh va vào nhau leng keng đinh tai nhức óc, dưới tác động của cuộc chiến này, phảng phất như có một ngọn núi khổng lồ đang bắt đầu rung chuyển.

Rất nhiều khán giả đang ngơ ngác, vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, bỗng nghe thấy âm thanh ầm ầm này khiến ngũ tạng lục phủ của bọn họ nhộn nhạo trong bụng, lỗ tai ong ong.

Đợi đến khi tỉnh táo lại thì mặt đã biến sắc, vội vàng chuyển ánh mắt đến chỗ khởi nguồn phát ra âm thanh.

Chỉ thấy ở chính giữa hội trường rộng lớn, một thanh trường kiếm lấp lánh ánh bạc cùng với thanh trường đao lạnh lẽo như băng tuyết đang chiến đấu vô cùng kịch liệt.

Giữa không trung, nơi hai bên giao đấu, dư âm xao động, giữa hư không ép thành từng vòng sóng khí tựa như sóng nước, không ngừng tràn ra.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Dư âm khủng khiếp bao hàm kình khí quét sạch tám phương, trên hội trường trải qua các trận sóng gió giờ đây ngập đầy cát bụi mù trời.

chapter content