Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1935: Không đúng… không đúng!




“Không giống với Hỏa Phượng Liệu Nguyên Đồ mà ta đã vẽ…”

Tim Lâm Nhất thoáng đập nhanh hơn, vội thu tầm mắt lại. Hắn có thể cảm nhận được ngoại trừ linh vận khá tinh diệu trong tranh, hồn lực của người chấp bút rất hùng hậu, khiến cho lực lượng ẩn chứa trong bức tường đá kia dường như kéo dài mãi không tan.

“Linh đồ tam phẩm có mười bức mạnh nhất, ngoại trừ một bức, chín bức còn lại đều ở đây. Mỗi một bức đều tràn đầy linh vận, tất cả là do Huyền sư tứ phẩm lưu lại đấy”.

Hiển nhiên, đây không phải lần đầu Mặc Linh đến đây, sau khi giải thích sơ một lược, nàng ta lại tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Nhất vẫn còn liếc nhìn thêm vài lần, ánh mắt của hắn không rời khỏi chín bức linh đồ. Với những thứ này, phải nói nội tình của thư viện Thiên Phủ quả thật đáng sợ.

Là đệ tử, dù có là đệ tử cốt cán thì e là cũng chỉ có thể tiếp xúc được da lông mà thôi.

Dù sao con đường Huyền sư cũng vô cùng tẻ nhạt, trừ phi có thiên phú dị bẩm, bằng không, không nhẫn nhịn đến bốn mươi, năm mươi tuổi thì rất khó trở thành Huyền sư tam phẩm.

Cũng chỉ có những trưởng lão giỏi nhẫn nhịn kia mới có thể tiếp nhận truyền thừa của thư viện.

Đương nhiên, yêu nghiệt như Mặc Linh thì không tính vào trong đó. Trình độ Huyền sư của nàng ta đã cách tứ phẩm không xa, nếu so với tu vi ở giới võ học thì có thể sánh ngang cảnh giới Dương Huyền đỉnh phong.

Tiếp tục đi về phía trước, Lâm Nhất cảm giác nơi đây tràn đầy đủ loại khí tức, càng lúc càng trở nên thần bí.

Hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, cảnh vật ở đây rất mơ hồ, dường như có một tầng sương mù bao phủ. Trong sương mù ẩn chứa sát cơ to lớn, đan xen lẫn nhau, hình thành một vùng đất hung hiểm.

“Linh trận”.

Lâm Nhất thầm giật mình khi nhận ra mình đã tiến vào trong linh văn.

Hắn lập tức đề cao cảnh giác, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận đi theo Mặc Linh tiến về phía trước.

“Đến rồi!”

Mãi một lúc lâu sau, Mặc Linh mới dừng bước và khẽ nói.

Lâm Nhất quay đầu nhìn lại nơi mình vừa đi qua, sóng êm biển lặng, không nhìn ra một chút cạm bẫy nào trong đó.

Ồ!

Bất chợt, Lâm Nhất cảm giác dường như có ánh sao chiếu xuống, hắn vội ngẩng đầu thì thấy được chẳng biết từ lúc nào, trên đỉnh đầu đã biến thành một bầu trời sao bao la rộng lớn, có vô số những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.

Không đúng… không đúng!

Lâm Nhất lắc đầu rồi nhìn kỹ hơn thì phát hiện đó không phải là bầu trời thật sự, mà chỉ là một tinh đồ được vẽ lên trên vách đá, sở dĩ khiến người ta nhìn nhầm là bởi những ngôi sao kia quá mức chói mắt.

Quan sát kỹ hơn lại thấy những… ngôi sao đó cũng không thật sự là sao, mà là từng miếng linh văn được treo lơ lửng.

“Đây đều là linh văn tứ phẩm, mỗi một miếng đều cực kỳ quý giá. Ngươi nên biết, ở một góc độ nào đó mà nói thì Huyền sư càng ngưng tụ được nhiều linh văn trong huyền cung sẽ càng có thực lực mạnh mẽ. Tuy nhiên, linh văn tứ phẩm khá hiếm, tất cả trong thư viện đều được dùng để truyền thừa, rất ít khi truyền ra ngoài. Ở đây có tổng cộng 70 miếng linh văn tứ phẩm… Ngươi cảm thấy thế nào?”

Giọng Mặc Linh êm ái như một dòng suối mát, nhẹ nhàng vang lên bên tai Lâm Nhất.