Bản năng sợ hãi lửa khiến đám hung thú đang lao tới thoáng khựng lại.
Nhân cơ hội đàn thú còn đang đứng sững, Lâm Nhất lật tay vỗ mạnh một cái.
Bộp!
Cổ kiếm hạp bên cạnh bắn lên cao, nắp hộp mở ra giữa không trung.
Cánh hoa trong hộp rơi xuống như mưa, dưới ánh lửa chiếu rọi càng thêm xinh đẹp kiều diễm, giữa những cánh hoa bay múa đầy trời, trường kiếm hiện thân.
Vèo!
Hệt như một bóng ma trong đêm tối, bóng Lâm Nhất bay ngang trời nắm chặt lấy chuôi kiếm giữa cơn mưa cánh hoa, lướt nhanh qua.
Boang!
Không Linh âm vang lên, trường kiếm ra khỏi vỏ, chiến minh liên miên không dứt.
“Hồi Quang Lưu Ảnh!”
Kiếm trong tay, lưu quang lóe sáng, người hòa cùng vũ điệu của kiếm. Đầy trời kiếm quang tựa như lưu ảnh, qua lại không ngừng, máu tươi bắn tung tóe tạo thành từng vệt cầu vồng, xung quanh chỉ còn tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên tai.
Đến khi Lâm Nhất rơi xuống thì hơn mười con hung thú mon men đến gần đều đã ngã xuống.
Trên người chúng có ít nhất bốn năm vết kiếm, kiếm chém sâu tận xương, mặc dù không đụng vào chỗ hiểm nhưng cũng để khiến đám yêu thú võ đạo tầng tám, tầng chín này trọng thương.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, thân kiếm lưu ly hệt như ánh trăng sáng.
Máu tươi tựa như bọt nước đọng trên lá sen, từng giọt từng giọt lăn xuống, lẳng lặng rơi trên mặt đất.
Sau khi được uẩn dưỡng bằng hương hoa, Táng Hoa kiếm đã sớm đạt đến phẩm cấp huyền khí hạ phẩm, thậm chỉ còn mạnh mẽ hơn lúc trước.
Một loạt động tác diễn ra với tốc độ ánh sáng.
Lúc quay đầu nhìn lại, cánh Bạch Tàn hoa bay lả tả giữa không trung còn chưa hoàn toàn rơi xuống.
Lâm Nhất nhảy vọt lên, chém ra một kiếm.
Dưới sự dẫn dắt của trường kiếm, cánh hoa tựa như hồ điệp nhanh chóng hội tụ lại, một lần nữa rơi vào cổ kiếm hạp.
Hắn tra kiếm vào vỏ, sau đó đặt vào trong hộp.
Đợi đến khi cánh hoa phủ kín, hắn mới đóng mạnh nắp hộp lại.
Cộc cộc cộc!
Đúng lúc này một luồng hơi thở còn hung hãn, táo bạo hơn so với Lâm Nhất gào rú mà tới, cùng với đó là tiếng vó ngựa đang đến gần.
Huyết Long Mã lao nhanh đến, một cước rồi lại một cước đá chết đám hung thú bị thương đang định bỏ trốn kia.
Dã tính trên người nó còn điên cuồng hơn so với những con hung thú này, thế nên nó vung chân cực kỳ vô tình.
Hai tay Lâm Nhất đặt lên hộp đựng kiếm đã dựng đứng, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Huyết Long Mã vốn đứng đầu trong các loài ngựa, nghe nói nó có một chút huyết mạch của Long tộc, cộng với da lông đỏ như máu nên mới có cái tên như vậy.
Tuy nhiên hầu hết Huyết Long Mã đều có huyết mạch Long tộc đã pha tạp rất nhiều đời.
Theo lý mà nói thì nó không hung tàn như vậy.
Cũng không biết Vân gia tìm được con Huyết Long Mã này ở đâu mà so với yêu thú còn hung hãn hơn.
Sau khi đá chết đám hung thú, Huyết Long Mã bắt đầu chọn chọn lựa lựa, cuối cùng chọn một con mạnh nhất rồi cắn xé.
Hiển nhiên nó đã muốn dùng bữa.
Lâm Nhất im lặng thu thập vật liệu từ yêu thú, hắn chỉ nhặt một ít thứ quan trọng rồi đặt vào nhẫn trữ vật.
Ánh lửa lập lòe chiếu sáng khuôn mặt của Lâm Nhất, hai tháng trôi qua, gương mặt trẻ trung đã trưởng thành không ít.
Tóc dài buông lơi, từng đường nét điển trai t
oát lên sự điềm đạm hiếm có ở người thường.
Dãy núi Hoàng Vân nối liền mấy chục quốc gia xung quanh.
Lâm Nhất dự định băng ngang qua dãy núi này, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến Đại Tần đế quốc trong lời của Bạch Thu Thủy.
Theo những gì Bạch Thu Thủy từng nói, Đại Tần đế quốc nằm ở phía tây Nam Hoa cổ vực, là một tồn tại khổng lồ.
Ở đó có những gia tộc truyền thừa cổ xưa, những môn phái có căn cơ vững chắc ngàn năm không suy, hơn thế nữa còn có rất nhiều nhân tài kiệt xuất, sáng chói như sao trên trời…
Phóng nhãn khắp Nam Hoa cổ vực, Đại Tần đế quốc rất có tiếng tăm và không thể bỏ qua.
Trong hai tháng này, hắn đã sớm trải nghiệm cảnh tượng như đêm nay rất nhiều lần.
Đã có thể ứng phó một cách nhẹ nhàng như không có việc gì!
Mặt trời treo cao, nắng như đổ lửa.
Gào!
Trong khu rừng oi bức, tiếng gầm thét đáng sợ của dã thú quanh quẩn không dứt, một con yêu thú sát khí đầy người đang lao như điên trong rừng.
Ầm ầm ầm!
Bị nó đụng phải, vô số gốc cổ thụ gãy lìa.
Không có nhánh cây che chắn, ánh mặt trời nóng cháy chiếu thẳng xuống thiêu đốt vết thương tanh hôi trên thân yêu thú.
Lúc này mới chợt nhận ra trên người con yêu thú này có rất nhiều vết thương đáng sợ, máu chảy đầm đìa.
Máu tươi ào ào tuôn ra như suối.
Nhưng yêu thú vẫn kiên cường không ngã xuống, sức sống dẻo dai đã chống đỡ cơ thể, giúp nó chạy trốn.
Vèo!
Ngay khi nó chuẩn bị vọt ra xa, một bóng người màu lam từ giữa không trung rơi xuống, trên lưng mang theo một cái hộp đứng kiếm.
Phong tòng Long, Vân tòng Hổ, Phong Vân hội tụ, Long Hổ sinh uy!
Bóng dáng màu xanh da trời vọt lên trước một bước, thoáng chốc mây gió cũng ùa lên, khí thế tăng vọt tựa như đại dương bao la rộng lớn đang cuộn trào mà lên.
Răng rắc!
Mấy chục gốc đại thụ gãy lìa, yêu thú đang chạy như điên lập tức bị Long Hổ sinh uy chấn bay.
Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Thiếu niên mặc áo lam bay lên trời bày ra tư thế hổ vồ, diễn hóa một cách hoàn mỹ.
Đánh một quyền lên người yêu thú, có thể nghe thấy âm thanh nổ tung vọng ra từ trong cơ thể nó, xương cốt và nội tạng đều bị chấn vỡ.
Dưới ánh mặt trời, hào quang màu vàng bao phủ quanh nắm đấm hệt như một ngọn lửa đang rực cháy.
Thiếu niên áo lam kia hiển nhiên chính là Lâm Nhất đã băng qua dãy núi Hoàng Vân.
Ánh mặt trời chiếu rọi làm sáng lên vóc người của hắn, thoạt nhìn hắn đã cao hơn không ít, so với dáng vẻ gầy còm lúc trước cũng cường tráng hơn, nhưng lại không quá vạm vỡ, thô kệch.
Nhờ có Thất Khiếu Linh Lung đan tẩm bổ, thân thể hắn trở nên khỏe mạnh, dẻo dai và không tạo ra cơ bắp dư thừa.
Cân đối hoàn mỹ giữa sức mạnh và hình thể.
Sau khi triệt tiêu Tiên Thiên Thuần Dương Công trong cơ thể, Lâm Nhất liếc nhìn con yêu thú đã chết thẳng cẳng, khẽ thở dài một hơi.
Yêu thú có hình thể khổng lồ trước mắt tên là Xà Vĩ Sư.
Nó có thân hình to lớn như sư tử, cái đuôi thì giống với rắn độc, có thể phun nọc độc và cắn xé kẻ địch.
Tu vi của nó đạt đến cảnh giới võ đạo tầng mười, đã gần tiếp cận với yêu thú Tiên Thiên.
Trong hai tháng ở dãy núi này, liên tục đánh chết yêu thú võ đạo tầng tám và tầng chín đã sớm khiến Lâm Nhất mất đi chiến ý.
Đối phó với chúng quá dễ dàng, nên hắn không thể không đánh chủ ý vào yêu thú tiếp cận Tiên Thiên.
Nếu không thì mục đích du lịch để rèn luyện xem như không đạt được rồi!
Thoạt nhìn con Xà Vĩ Sư này chỉ có cảnh giới võ đạo tầng mười, nhưng trên thực tế nó đáng sợ hơn rất nhiều.
Tốc độ cực nhanh phối hợp với sức mạnh khổng lồ, thêm vào đó là thân thể to lớn và cái đuôi rắn xảo trá khiến nó khủ ng bố hơn so với đám yêu thú cùng cảnh giới.
Lâm Nhất đã chiến đấu với nó suốt hai ngày trong rừng, nhờ vào sự hỗ trợ của Huyết Long Mã mới không dễ dàng gì giày vò nó đến mức trọng thương.
Trong lúc giao chiến hắn đã nhiều lần đối mặt với khoảnh khắc sinh tử, vô cùng tàn khốc và hung hiểm.
Sau hai tháng, Lâm Nhất đã có những thay đổi không nhỏ, những đường nét điển trai trên khuôn mặt không có quá nhiều thay đổi nhưng khí thế hung ác ẩn hiện giữa hai đầu lông mày đủ để lòng người hoảng sợ.
Đó chính là sát khí tích lũy được sau một quá trình miệt mài chém giết yêu thú.
Một khi hắn nhướng mày sẽ để lộ sát khí đó ra ngoài, khiến người khác có cảm giác bị uy hiếp cực lớn.
“Yêu đan!”
Sau khi rạch lồ ng ngực yêu thú ra và nhìn thấy một viên nội đan to cỡ nắm tay, Lâm Nhất kinh ngạc kêu lên.
Khá lắm, cuối cùng cũng tìm được một viên yêu đan.
Hắn lịch luyện hai tháng trong dãy núi Hoàng Vân, đã đánh chết hằng hà sa số yêu thú, thế nhưng không có một con nào có yêu đan.
Không ngờ hôm nay lại phát hiện yêu đan trên cơ thể Xà Vĩ Sư.
Khó trách con yêu thú này lại khó chơi như thế!