Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2020: Còn mảnh ngọc giản cũng không có gì phải vội




Lâm Nhất thở dài, tìm kiếm trong thạch thất, tiếc là nơi này không có ngăn bí mật hay cấm chế nào, không có võ học thượng cổ.

Cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao đám Ma cương này cũng còn xa mới bì được sự đáng sợ của Ma cương mắt xanh.

Mau chóng rời đi thôi…

Sau nửa ngày, Lâm Nhất đi đến cuối con đường, nhìn thấy ánh sáng, nương theo đó mà đi.

Phù!

Ra khỏi Địa cung, Lâm Nhất di chuyển giữa không trung, cuối cùng đáp xuống một cồn cát.

Quay đầu nhìn lại lối ra Địa cung ẩn giấu giữa đám phế tích hoang tàn đang bị gió cát phủ lấp từng chút một.

Cũng không biết Địa cung này còn có lối ra khác hay không, nếu không thì chắc là Dương Phàm và Quách Húc sẽ bị nhốt trong đó một thời gian.

Cồn cát dưới chân cũng không an toàn.

Lâm Nhất dang hai tay ra, thi triển Thất Huyền bộ, giống như ánh sáng vàng vụt lóe về phía xa.

Nửa khắc sau, Lâm Nhất tìm được vài tảng đá lớn ở một vùng hẻo lánh mà dừng chân.

Hắn thận trọng nhìn quanh một vòng, sau khi xác nhận không có người thì khẽ vỗ vào túi trữ vật.

Bình ngọc đựng Nước Huyền Âm trong túi lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Đến lúc thăng cấp lên cảnh giới Dương Huyền rồi”.

Tu vi của Lâm Nhất đã đủ thăng cấp lên cảnh giới Dương Huyền từ lâu, chỉ là nghe nói có Nước Huyền Âm nên mới không vội vàng đột phá.

Bây giờ, Nước Huyền Âm đã đến tay, đương nhiên luyện hóa nó càng sớm càng tốt.

Đợi đến cổ mộ Tinh Quân, với tu vi cảnh giới Dương Huyền cũng đủ để thật sự tranh đấu với những nhân tài trên bảng Long Vân kia. Trước kia, trong Địa cung, Dương Phàm và Quách Húc rõ ràng đã thể hiện sát ý với hắn.

Nếu không phải vào lúc mấu chốt kiếm Táng Hoa đang thăng cấp, không thể lấy nó ra, tu vi của mình lại chênh lệch với hai người đó quả thật quá lớn, thì với tính cách của Lâm Nhất chắc chắn sẽ không dễ dàng rời đi như vậy, mà sẽ dạy cho bọn họ bài học.

Còn mảnh ngọc giản cũng không có gì phải vội.

Thất Huyền bộ đúng là không theo kịp cảnh giới của hắn, nhưng dù gì cũng đã tu luyện đến hóa cảnh, đủ để đối phó với cục diện trước mắt, đợi ra khỏi Biển Trăng Khô sẽ chuyên tâm lĩnh hội.

Thân pháp này đã là võ học thượng cổ thì chắc chắn sẽ không khiến hắn thất vọng.

Ánh mắt Lâm Nhất rơi lên bình ngọc, trong mắt lóe lên tia sáng, khẽ giọng lẩm bẩm: “Luyện hóa Nước Huyền Âm trước, xem rốt cuộc nó có gì kỳ diệu mà lại quý giá như vậy”.

Kế hoạch trước đây của Lâm Nhất là như thế, chỉ cần tìm được Nước Huyền Âm sẽ lập tức thăng lên cảnh giới Dương Huyền.

Sau khi kiếm quyết thăng lên tầng mười và luyện hoá một cánh hoa Hoả Ngục, thực lực của hắn sớm đã có thể dễ dàng thăng cấp lên cảnh giới Dương Huyền.

Lúc này đã có được Nước Huyền Âm, không lý do gì lại không luyện hoá cả.

Dù sao ở Biển Trăng Khô này, mạnh thắng yếu thua, thực lực là quan trọng nhất. Bất kể là tự vệ hay tiếp tục sống sót, cuộc tranh đấu trong cổ mộ Tinh Quân cũng cần phải có thực lực.