Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 207: Ngọn lửa tím trên cổ kiếm hạp




Khi mở mắt ra, tất cả mệt mỏi đều đã tan biến.

Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, hắn liếc nhìn vết thương trước ngực mình, lúc này miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy.

Sau khi được Thuần Dương Liệt Diễm thiêu đốt, khả năng khôi phục của thân thể đã tăng vọt so với trước kia.

Mười vết thương sâu đến tận xương lại có thể khôi phục nhanh như vậy.

Lâm Nhất đứng dậy, khoanh chân ngồi xếp bằng rồi bắt đầu quan sát chung quanh.

Ngoại trừ thi thể của Ma Diễm Hổ đang nằm trên mặt đất, còn có thi thể của rất nhiều yêu thú khác chất ngổn ngang.

Sau khi quan sát kỹ, hắn phát hiện những yêu thú này đều bị Huyết Long Mã đá chết.

Hẳn là trong khoảng thời gian này, Huyết Long Mã vẫn luôn bảo vệ bên cạnh hắn.

“Con ngựa ngốc này cũng có chút lương tâm đấy chứ!”



Lâm Nhất mỉm cười, hướng mắt nhìn ra xa nhưng vẫn không thấy bóng dáng Huyết Long Mã đâu cả.

Không biết nó lại lang thang ở đâu rồi, Huyết Long Mã vốn tràn đầy dã tính, nó vẫn luôn như thế nên Lâm Nhất cũng không quá để tâm.

Ánh mắt đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên thân thể to lớn của Ma Diễm Hổ.

Nhìn thấy thi thể Ma Diễm Hổ, hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi, lần này đúng là nhặt về được một cái mạng.

Lâm Nhất lấy ra một cây dao găm từ trong nhẫn trữ vật, bắt đầu thu thập vật liệu trên người Ma Diễm Hổ.

Đầu tiên là lột da hổ, Ma Diễm Hổ chỉ bị thương phần đầu, da toàn thân có thể nói là hoàn toàn nguyên vẹn, bóng loáng, không bất kỳ khuyết điểm nào.



Hắn đem da hổ cất kỹ rồi tiếp tục rạch lồ ng ngực ra, ngay lúc đó, một luồng sáng đỏ lóe lên, động tác tay của Lâm Nhất thoáng khựng lại.

Yêu đan!

Trong cơ thể Ma Diểm Hổ vậy mà lại có một viên yêu đan Tiên Thiên tỏa ra linh khí kinh thế hãi tục.

Yêu đan màu đỏ tươi tựa như một ngọn lửa đang cháy bùng lên, tỏa ra hào quang lóng lánh.

Khi nhìn thấy nó, Lâm Nhất hít một ngụm khí lạnh, có cảm giác sống lưng lạnh lẽo, tay chân run rẩy.

“Ôi trời ơi, trước đó ta đã làm gì…”

Ma Diễm Hổ lại là một con yêu thú có được yêu đan Tiên Thiên, chuyện này quả thật khó tin.

Yêu thú Tiên Thiên vốn cực kỳ kh ủng bố, nếu như có được yêu đan thì võ giả Tiên Thiên tầm thường chưa chắc là đối thủ của nó.

Theo Lâm Nhất thấy, ít nhất phải có Tiên Thiên tam khiếu, cũng chính là võ giả đã mở ra ba võ huyệt Tiên Thiên thì mới có thể thắng được Ma Diễm Hổ.

Nhưng có giết được hay không thì còn phải xem lại.

Với linh trí của con Ma Diễm Hổ này, chỉ cần không địch lại, chắc chắn nó sẽ quay người bỏ chạy.

Trước đó, Lâm Nhất dám đối chiến với nó quả thực là muốn chết mà.

Hào quang diễm lệ như máu khiến viên yêu đan Tiên Thiên này trở thành thứ có sức hấp dẫn trí mạng đối với Lâm Nhất.

Thình thịch!

Tim Lâm Nhất đập như trống trận, thứ này còn tốt hơn gấp mấy chục lần yêu đan của Xà Vĩ Sư lúc trước.

Quan trọng nhất là thuộc tính của nó thực sự phù hợp với Lâm Nhất, cứ như được tạo ra để dành riêng cho hắn vậy.

Mãi một lúc lâu sau, Lâm Nhất mới bình tĩnh trở lại, hắn cẩn thận cất viên yêu đan quý báu kia đi.

Lúc này, hắn thật sự cảm thấy hoài nghi, Ma Diễm Hổ đã sinh ra yêu đan sao có thể dễ dàng bị hắn đánh chết như vậy.

Thoáng chốc, ánh mắt Lâm Nhất rơi trên cổ kiếm hạp.

Vết gỉ trên cổ kiếm hạp lúc trước đã bị bong ra từng mảng vì ngọn lửa thiêu đốt.

Bây giờ, cổ kiếm hạp khiến người ta có cảm giác như vừa được tái sinh từ chiến trường cổ, nhẵn nhụi và sáng lóng lánh, toát lên sự cổ kính.

Hoa văn khắc bên trên vừa tinh tế lại vừa phức tạp, như ẩn chứa đại đạo bên trong, bí ẩn và huyền diệu.

Sự hoang tàn và gỉ sét của quá khứ đã sớm biến mất.

Hiện tại trông nó như một kiệt tác nghệ thuật hoàn mỹ, toát lên vẻ đẹp trang nghiêm và sâu sắc.

Lâm Nhất đặt ngang cổ kiếm hạp trước mặt, cẩn thận đánh giá hoa văn khắc trên thân hộp, từng đường vân tinh tế và tỉ mỉ, khi chạm tay vào có cảm giác mát lạnh xuyên qua đầu ngón tay, tiến thẳng vào tim.

Trên bề mặt cổ kiếm hạp, ngay vị trí trung tâm có một đóa hoa nở rộ, cánh hoa vừa nhỏ nhắn lại vừa mềm mại, nụ hoa vô cùng xinh đẹp kiều diễm.

Cả đóa hoa toát lên khí chất xinh đẹp mà lạnh lùng, rực rỡ nhưng lại đầy mê hoặc.

Thoạt nhìn trông như một con Diên Tước, hoa văn trên cổ kiếm hạp đều là lông vũ khi nó giương cánh.

Thật thú vị!

Mỗi một đường vân trên cổ kiếm hạp càng khiến hoa và chim hòa hợp một cách hoàn mỹ.

Ngón tay khẽ chạm vào, từ từ trượt xuống, cuối cùng dừng trên nụ hoa ở vị trí trung tâm.

Đột nhiên, có điều khác thường xảy ra.

Lâm Nhất kinh ngạc phát hiện ngón tay mình không thể động đậy, đầu đau như búa bổ. Hắn có cảm giác linh hồn mình như bị tách ra, một hồn một phách bị hút thẳng ra ngoài, rót vào cổ kiếm hạp.

Ngay lập tức, toàn bộ hoa văn trên cổ kiếm hạp sáng bừng lên.

Lâm Nhất buông tay ôm lấy đầu, lảo đảo lui về sau vài bước.

Lúc này, tất cả hoa văn trên cổ kiếm hạp đều có hào quang màu tím lưu chuyển, hội tụ về phía nụ hoa ở trung tâm.

Kế đó, một tiếng nổ vang lên, trên nụ hoa bùng lên một ngọn lửa màu tím.

Soạt!

Nhiệt độ xung quanh phút chốc hạ xuống, trên mặt đất phủ một tầng khí lạnh, nhanh chóng ngưng tụ lại thành băng.

Khí hậu trong phạm vi ngàn mét thoáng chốc trở thành mùa đông lạnh giá.

Duy chỉ có Lâm Nhất ở sâu trong đó nhưng lại không bị tổn thương.

“Việc này…”

Nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, Lâm Nhất không khỏi chấn động, cảm thấy hơi khó hiểu.

Ngay khi hắn còn đang hoang mang thì ngọn lửa màu tím đã lan tràn khắp cổ kiếm hạp, hóa thành một con chim băng. Trên vỏ hộp, cánh chim lay động, dường như có một con chim đang bay lượn trong tranh, nhưng lại không hề bay ra khỏi bức tranh.

Hộp kiếm nặng nề đột nhiên bay lên, trông vô cùng huyền diệu.

Lâm Nhất trầm ngâm hồi lâu, sau đó đưa tay ra.

Vèo!

Diên Tước băng màu tím trên cổ kiếm hạp ngưng tụ thành một ngọn lửa tím, hạ xuống lòng bàn tay hắn.

Lạch cạch!

Cổ kiếm hạp đang lơ lửng giữa không trung lập tức rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.

Lâm Nhất có cảm giác ngọn lửa tím trong lòng bàn tay tựa như một phần hồn phách của mình, hắn lật tay vỗ một cái.

Phạch!

Ngọn lửa tím hóa thành một con chim băng bay vọt ra ngoài, một khoảnh rừng ở cách đó hơn 500 mét thoáng chốc bị lửa tím đóng băng. Đợi đến khi hắn thu tay lại thì tất cả cây cối đều đã bị thiêu thành tro tàn.

Ngọn lửa tím quay trở lại lòng bàn tay Lâm Nhất, ánh sáng đã có hơi nhạt đi, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.

Lâm Nhất vỗ nhẹ một cái, nó lại lần nữa dung nhập vào hoa văn trên cổ kiếm hạp.

Trong khoảng thời gian ngắn, dường như Lâm Nhất đã hiểu ra vì sao một kích của cổ kiếm hạp lại có thể đánh chết Ma Diễm Hổ.

Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, Lâm Nhất lập tức lấy quyển sách của Bạch Thu Thủy ra.

Tên sách là Võ đạo kỳ văn lục, tuy nhiên, nội dung không chỉ đề cập đến đủ thứ kỳ diệu về cảnh giới võ học, mà còn giới thiệu rất nhiều vật kỳ lạ trên thế gian.

Lật vài trang, cuối cùng Lâm Nhất cũng dừng lại trên một trang sách có vẽ hình một con chim băng màu tím.

Con chim băng này giống hệt với con chim băng độc nhất vô nhị trên cổ kiếm hạp.