Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2118




“Xong rồi… Cơ Vô Dạ sắp thua rồi”, có người thất thanh kêu lên.

Vừa rồi mấy người Tạ Vân Kiều còn cố chấp kiên trì cũng bất giác ngây ra, sắc mặt lúc sáng lúc tối.

“Ngươi thua rồi…”.

Tầng thứ 9 của mộ cung, trên không trung của mặt hồ, sắc mặt Lâm Nhất vô cảm nhìn đối phương. Khoé miệng hắn vẫn còn vệt máu chảy ra, sắc mặt trắng bệch, trên trán thậm chí còn có vết rách da, máu tươi đang trào ra từ đó.

Rõ ràng, cho dù kiếm trận Tử Diên nghịch chuyển chín lần thì chiêu này của Lâm Nhất cũng không phải chiến thắng một cách dễ dàng. Trong cuộc đối đầu vừa rồi hắn cũng bị thương không nhẹ.

Vẻ bướng bỉnh chưa từng khuất phục trước ai của Cơ Vô Dạ lúc thường ngày giờ đây cũng trở nên vô cùng khó coi, hắn ta có thể cảm nhận được trên người đối phương có một luồng kiếm ý mãnh liệt như vầng mặt trời. Không chỉ chói mắt như vầng mặt trời mà trong đó còn có cả khí thế không biết khiếp sợ, kiếm ý cỡ này hắn ta cực kỳ hiếm khi gặp được trong cuộc đời của mình.

Càng đừng nói là sức mạnh được bao hàm trong thân kiếm của đối phương, hắn ta rõ hơn ai hết, một kiếm này của đối phương rốt cuộc đáng sợ cỡ nào.

Nhưng muốn hắn ta cứ nhận thua như vậy thì hắn ta không làm được!

Thần sắc của Cơ Vô Dạ trở nên điên cuồng, vẻ hung dữ bùng lên trong đáy mắt, nôn ra một ngụm máu tươi lên Đoạn Hồn Đài đã nứt thành mấy mảnh đang lắc lư như sắp đổ sập xuống.

Uỳnh!

Cơ Vô Dạ rút cả tinh huyết bản nguyên ra để chống đỡ khiến cho Đoạn Hồn Đài kia lại một lần nữa bùng lên huyết quang ngập trời, chín sợi xích sắt lắc lư điên cuồng.

“Ta vẫn còn chưa thua!”

Gương mặt của Cơ Vô Dạ vốn đã tái mét, nay lại càng trở nên trắng bệch như một tờ giấy trắng, trông vô cùng đáng sợ. Thần sắc trong đáy mắt đều là lửa giận bừng bừng, hai mắt dán chặt lên người Lâm Nhất, hận không thể nuốt sống hắn.

Loại phẫn hận đến mức hung tàn này làm người ta không dám nhìn thẳng vào hắn ta.

Nhưng thủ đoạn cỡ này đối với Lâm Nhất mà nói chẳng qua chỉ là sự hận thù lúc tuyệt vọng mà thôi, nhìn thì có vẻ hung tàn nhưng thực tế lại trống rỗng.

Cho dù chỉ luận về sự hung tàn thì Lâm Nhất có lúc nào lại từng sợ đối phương đâu.

Cả quãng đường trước đó, hắn luôn tàn nhẫn với kẻ địch, nhưng hắn lại càng nhẫn tâm với chính mình hơn. Không có ai, trong cùng thế hệ lại đã từng trải qua sự đau khổ của tuyệt vọng hơn hắn.

Nếu như Cơ Vô Thường cảm thấy đây chính là tuyệt vọng. Vậy thì Lâm Nhất phải nói cho đối phương biết rằng, vẫn còn kém xa lắm.

Tuyệt vọng thực sự không phải là thua bởi đối thủ mà bản thân hầu như chưa từng coi trọng.

Mặc kệ ngươi kiêu ngạo bằng trời, tự cao tự đại, cũng tuyệt đối không có cái gọi là thua không nổi. Nỗi tuyệt vọng thực sự chính là trơ mắt nhìn người mà ngươi muốn bảo vệ bất lực chết đi trước mắt ngươi.

So với ta mà nói, Cơ Vô Dạ ngươi còn kém xa!

Đáy mắt Lâm Nhất loé lên luồng sức mạnh ác liệt, lạnh băng mà tuyệt tình, mức độ lạnh lùng đó khiến cho gương mặt của thiếu niên nhìn trông cực kỳ dữ tợn.

Chân nguyên từ trên xuống dưới khắp cơ thể hắn xao động, sức mạnh còn sót lại của kiếm trận Tử Diên bị ý chí mạnh mẽ này liều mạng điều động. Từng luồng Chân nguyên mênh mông, cuồn cuộn không dứt được rót vào trong Táng Hoa Kiếm.