Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 214: Biến cố




Ba người với các thủ đoạn khác nhau, lao vào tấn công Hán Bạt đang trúng độc điên cuồng.

Chỉ trong chốc lát, các loại võ kỹ Tiên Thiên không ngừng xuất hiện.

Trong không trung, uy thế kh ủng bố không ngừng dâng trào khiến cho người xem hãi hùng khiếp sợ.

Nếu không có thực lực Tiên Thiên mà tùy tiện gia nhập thì chắc chắn sẽ bị chấn thương ngay tại chỗ.

Võ giả nhà họ Lưu khá thông minh.

Mọi người chia làm mấy tiểu đội, mỗi đội hơn mười người không ngừng thay đổi vị trí, dùng mũi tên bắn vào Hán Bạt.

Vị trí của bọn họ biến đổi như vậy, rõ ràng ngày thường đã luyện tập rất nhiều.

Dưới sự chỉ huy của Lưu Vân, sức chiến đấu của đám võ giả hậu thiên đã được phát huy mạnh mẽ, góp sức cho trận chiến một cách hoàn hảo.



Trên hiện trường không phải là ba cường giả Tiên Thiên lớn ra sức chiến đấu Hán Bạt.

Mà là toàn bộ sức mạnh của tông tộc đang áp chế Hán Bạt này. Cục diện đang được Lưu gia nắm giữ chắc chắn, nhìn kiểu gì cũng thấy Hán Bạt đang ngoan cố chống cự.

"Cơ hội không lớn!"

Lâm Nhất đánh giá Liệt Diệm Kim Liên mà Hán Bạt huyễn hóa ra, có lẽ là thực lực khoảng chừng Tiên Thiên tam khiếu.

Theo lý mà nói, nếu gặp phải tình huống này.

Mặc dù không địch lại nhưng chạy trốn vẫn vô cùng nhẹ nhàng.



Nhưng dưới sự phối hợp hoàn hảo của cả tông tộc nhà họ Lưu, cuối cùng nó cũng không thể nào phá vỡ vòng vây, chỉ có thể để cho cục diện chuyển biến xấu đi.

Điều quan trọng vẫn là mũi tên độc bắt đầu khiến cho sức chiến đấu của Hán Bạt càng bị hạn chế gắt gao hơn.

Liếc nhìn Hàn Vân thương trong tay, Lâm Nhất thầm nghĩ, nếu như giờ phút này đối phương có loại huyền khí trung phẩm này…

Với thuộc tính xung khắc của băng và lửa, đoán chừng hiện tại có thể thu phục được Hán Kim Liên này.

Đang lúc Lâm Nhất cảm thấy nguy hiểm đã quá lớn, không thể nào ra tay được…

Trong không gian bỗng trở nên dị thường.

Mười mấy người áo đen đột ngột lao ra chém giết từ hai bên sườn, trên người kẻ cầm đầm bộc phát ra uy lực mạnh mẽ của Tiên Thiên.

Dưới sự dẫn dắt của hắn ta, đám người Lưu gia kịp đề phòng, chỉ nháy mắt đã chết mười mấy võ giả nhà họ Lưu.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này tới đợt khác.

Vèo vèo vèo!

Nhóm người này cực kỳ quyết đoán, sau khi giết xong lập tức chuyển hướng sang các chiến trường khác.

Những võ giả Lưu gia khác lại bị tiêu diệt bởi cường giả Tiên Thiên dẫn đầu kia, chỉ trong phút chốc, gần trăm tên võ giả nhà họ Lưu đã bị giết.

Uỳnh!

Thiếu đi nhiều võ giả nhà họ Lưu như vậy, mật độ mũi tên lập tức giảm đi không ít.

Áp lực của Hán Bạt cùng đường bí lối chợt giảm bớt, uy lực hung hãn thi triển mạnh mẽ hơn, nó bắt đầu phản công kịch liệt.

“Hay cho đám người thông minh, biết rõ nếu để mặc Lưu gia tiếp tục vây giết như thế này, Hán Bạt chắc chắn sẽ chết. Giết võ giả nhà Lưu từ bên ngoài sẽ giảm bớt áp lực cho Hán Bạt, tạo ra cơ hội làm ba người Lưu Đằng bị trọng thương".

Cảnh tượng bất ngờ xuất hiện này làm đôi mắt Lâm Nhất sáng bừng lên.

"Ổn định, ổn định!"

Lưu Vân trong đám người kia cao giọng kêu lên, kêu gọi võ giả nhà họ Lưu bao vây giết hơn mười kẻ áo đen này.

Nhưng sau khi mười mấy kẻ áo đen này làm loạn cục diện xong lại theo sự dẫn dắt của người cầm đầu, lập tức lao về phía Hán Bạt.

Trận chiến đang diễn ra ở đó, những võ giả bình thường hoàn toàn không dám đến gần.

Tất cả những người kẻ mặc đồ đen đều che kín cả khuôn mặt, không nhìn rõ được dáng vẻ ra sao, chỉ lộ ra đôi mắt.

Trong ánh mắt của cường giả Tiên Thiên cầm đầu lộ ra ánh nhìn được ăn cả ngã về không, tràn ngập sát khí.

Đúng thời điểm quan trong ba người Lưu Đằng đang hàng phục Hán Bạt, bỗng nhiên nhìn thấy một đám người áo đen xông tới nhưng bọn họ đều không lộ ra vẻ hoảng sợ.

Chỉ thấy bọn họ cười lạnh một tiếng sau đó đồng thời giật người lùi ra sau, vậy mà lại thả Hán Bạt đã sắp hàng phục được ra.

Đám người đột nhiên lao tới gần nhìn thấy bất ngờ này cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

"Trúng kế rồi, rút lui!"

Người áo đen dẫn dầu vô cùng căng thẳng lớn tiếng kêu lên.

Nhưng mà đã muộn rồi…

Ở vòng ngoài, có mười tên xạ thủ mặc áo lam mạnh mẽ nhảy ra. Những người này chưa xuất hiện bao giờ, nhưng không ai là không có tu vi võ đạo tầng chín.

Đáng sợ nhất chính là trong tay bọn họ đều cầm một cây cung, cây nào cũng nằm trong số cung báu huyền binh hạ phẩm.

Sắc mặt mười người lạnh nhạt, giương cung lên kéo căng dây. Khi dây cung được kéo căng thành hình trăng tròn, bọn họ cũng đồng thời thả tay ra.

Vút!

Mười mũi tên nặng nề mang theo uy lực kh ủng bố của huyền binh hạ phẩm tạo ra âm thanh xé gió cực kỳ chói tai trong không trung.

Gần như chỉ trong nháy mắt, ngoài cường giả Tiên thiên cầm đầu ra, tất cả những kẻ áo đen khác đều bị trúng tên.

Những kẻ bị trúng tên chỉ kịp kêu lên một tiếng, lập tức mất mạng ngay tại chỗ.

“Tạp chủng nhà họ Vạn, ngươi tưởng rằng che mặt lại là ta không nhận ra các người sao?”

Lưu Đằng nhìn nhóm người này ngã xuống, không ngừng cười lạnh, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.

“Lưu Đằng, ngươi thật tàn nhẫn!”

Nhìn những người đồng hành đã mất mạng, người cầm đầu kéo khăn che mặt xuống, gương mặt già nua lộ ra vẻ mặt vô cùng hối hận.

“Nếu không phải ta độc ác thì làm sao có thể độc chiếm thành Thanh Ninh, đuổi hết đám vớ vẩn các ngươi đi chứ? Muốn xoay chuyển tình thế ư, không có cửa đâu! Nói cho ngươi biết hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!”

Lưu Đằng lạnh lùng quát một tiếng, một mình lao lên, tự mình ra tay với ông già nhà họ Vạn.

Lưu Thiên và ông già áo đen lại tiến lên phía trước, trấn áp Hán Bạt đã sắp bị hàng phục.

Bên ngoài mười dặm, Lâm Nhất đứng trên ngọn núi cô độc, trong mắt hiện ra một tia sáng.

Hắn vốn đã định rút lui nhưng sau khi nhìn thấy chuyện bất ngờ kia, cuối cùng hắn lại ra quyết định.

Hắn cởi hộp đựng kiếm đang đeo sau lưng xuống, nhẹ giọng nói: “Có thể thành công hay không đành trông cậy vào mày đấy!”

Bùm!

Hoa văn trên hộp đựng kiếm nở rộ tràn ra ánh sáng, Tử Băng Diên Tước thành hình, vỗ cánh trên bề mặt hộp đựng kiếm.

Hộp đựng kiếm nặng trĩu cứ lẳng lặng lơ lửng trôi giữa không trung.

Mũi chân Lâm Nhất vọt nhẹ một cái, nhảy bật lên dừng ở trên thân hộp đựng kiếm.

Bùm!

Hộp đựng kiếm chở một người trên lưng bắt đầu rung lên, tâm thần Lâm Nhất bình tĩnh lại, vội vàng rót nội kình thuần dương vào trong đó.

Cuối cùng hộp đựng kiếm đang lay động cũng từ từ ổn định lại.

Dưới sự điều khiển của Lâm Nhất, chiếc hộp hướng lên trời cao nhích từng chút một bay về phía có chuyện thị phi kia.