Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 228: Tiến về Đại Tần đế quốc




Với thực lực và căn cơ của Lưu gia, rất khó có được một võ kỹ Tiên Thiên loại thượng phẩm, dù đó chỉ là thức mở đầu của Long Hổ Quyền.

Xem ra tổ tiên Lưu gia từng có một vị cao nhân.

“Ta thử xem sao!”

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia mong đợi, có thể nói đây là võ kỹ Tiên Tiên hoàn chỉnh đầu tiên mà hắn được đọc.

Nhắm mắt lại, hắn lẩm bẩm đọc bí tịch Bất Diệt Kim Cương Ấn vài lần, mãi cho đến khi thuộc làu mới chính thức bước vào tu luyện.



Linh nguyên Thuần Dương trong cơ thể tựa như một ngọn lửa màu vàng, từ từ di chuyển dựa theo phương thức trong bí tịch đề cập.

Ầm!

Chẳng mấy chốc, linh nguyên Thuần Dương đã cô đọng lại thành một khối, ngay lập tức, một luồng hơi thở bạo ngược hệt như Kim Cương trợn mắt từ trên người Lâm Nhất điên cuồng khuếch tán ra ngoài.

Vô số cổ thụ chọc trời ở bốn phía đều bị thổi nghiêng ngã, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy đổ.

Khối cầu được cô đọng từ linh nguyên Thuần Dương phát ra ánh sáng chói mắt, hệt như mặt trời màu vàng chóe, xung quanh là một vùng hỗn độn, không ngừng dao động.



Phốc!

Mặt trời nhỏ được tạo thành từ linh nguyên Thuần Dương ào ào tán ra bốn phía trong cơ thể, xao động không thôi. Dưới sự tác động dữ dội, Lâm Nhất nếm trải từng cơn đau ập đến, mãi một lúc lâu sau, mới dần dần hồi phục trở lại.

Hắn mở mắt, vẻ mặt có hơi tái: “Xem ra ta đã đánh giá thấp… Dù chỉ là thức mở đầu nhưng nó vẫn là võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm”.

Lần đầu thử nghiệm thất bại, nhưng Lâm Nhất vẫn quyết không từ bỏ.

Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, hắn thở hắt ra một hơi, lại lần nữa bắt đầu thử nghiệm.

Thất bại, thất bại, thất bại… bùm!

Trải qua vô số lần thất bại, sau khi phun ra một ngụm máu tươi, Lâm Nhất mới cảm thấy khoải mái hơn một chút.

Vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên, không hề có một chút không cam lòng nào, hắn nuốt một viên đan dược chữa thương rồi bình tĩnh chờ thương thế hồi phục.

Đợi đến khi vết thương đã hoàn toàn được chữa lành, Lâm Nhất lại tiếp tục thử nghiệm.

Thời gian trôi qua, hắn không hề biết mệt mỏi, cứ thử hết lần này đến lần khác. Lúc ban đầu còn chưa lưu loát, nhưng dần dần đã trở nên thuần thục hơn, tốc độ điều động linh nguyên cũng ngày càng mau lẹ.

Ầm!

Lúc này, sau khi cô đọng thành khối cầu, linh nguyên Thuần Dương trong cơ thể không ngừng biến ảo, rốt cuộc biến thành một viên Phật châu tỏa ra khí tức trang nghiêm, bá đạo.

Giống với những ghi chép trong bí tịch, độc nhất vô nhị.

Lâm Nhất vội vàng chắp tay trước ngực, ngón tay thon dài hệt như cánh bướm vờn hoa, thoáng chốc đã co lại, kết thành một cái ấn kỳ lạ.

Cũng ngay khoảnh khắc đó, Phật châu được cô đọng từ linh nguyên bỗng chốc nổ tung, hóa thành mười sợi ánh sáng hội tụ ở mười đầu ngón tay Lâm Nhất.

Phút chốc, đôi tay đang kết ấn tỏa ra kim quang chói mắt tựa như ánh mặt trời.

Bất Diệt Kim Cương Ấn đã kết thành!

Nhưng ngay lúc này, hai tay Lâm Nhất không ngừng run lên, cả người hắn cũng trở nên căng cứng.

Linh nguyên bá đạo hội tụ ở mười đầu ngón tay ngày càng nhiều, dường như muốn khiến hai bàn tay nổ tung vì căng cứng quá mức.

Lâm Nhất không chút hoang mang, hắn biết đã đến bước cuối cùng.

Trong bí tịch có ghi lại rất nhiều người vì nôn nóng mà khiến hai bàn tay phát nổ ở bước này.

Kinh nghiệm tu luyện “Hoa mọc từ chốn nào?” đã giúp hắn tôi luyện được một trái tim bình thản ngửi hoa tường vi.

Cố chịu đựng áp lực, sau một hồi nhẫn nhịn, đột nhiên, hai tay kết thành thủ ấn đẩy mạnh về phía trước.

Ầm!

Kim quang nổ tung, sóng lửa khuếch tán ra ngoài theo hình gợn sóng, khiến toàn bộ cây cỏ xung quanh đều bị nghiền thành bụi phấn.

“Uy lực thật mạnh mẽ!”

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Nhất cảm thấy rất kinh ngạc, e rằng dù có là cột đá cũng phải chịu kết cục tương tự.

Hắn cúi đầu nhìn lại hai tay mình, vòng sáng hình thành từ Bất Diệt Kim Cương Ấn trong lòng bàn tay hắn vẫn còn đang nhấp nháy.

Lâm Nhất siết chặt nắm đấm, cảm giác linh nguyên trong lòng bàn tay dường như vỡ tung, mang theo sức mạnh bất khả chiến bại.

Sau khi được Bất Diệt Kim Cương Ấn gia trì, rõ ràng quyền pháp cơ sở đã bộc phát ra uy lực của võ kỹ Tiên Thiên.

Đánh xong bộ quyền thì ấn ký trong lòng bàn tay cũng dần dần tiêu tán, Lâm Nhất khẽ nói: “Hóa ra đây mới là ý nghĩa chân chính của mấy chữ thức mở đầu kia, Bất Diệt Kim Cương Ấn… chỉ được dùng để gia trì cho Long Hổ Quyền mà thôi!”

Ầm!

Ngay khi Lâm Nhất còn đang thở dài cảm thán thì đột nhiên ở phía trước, cách đó hơn ngàn mét, có một tia sét màu đỏ tươi đánh xuống, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Khoảnh khắc tia sét đánh xuống, áp lực kh ủng bố cũng theo đó mà lan tỏa khắp bốn phía.

Lâm Nhất còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy lui ra sau vài trăm bước, đụng gãy mấy cây cổ thụ.

Cũng may không có gì nguy hiểm, hắn vội đứng dậy, ngẩng đầu quan sát tình hình phía trước, rồi cau mày nói: “Đó chẳng phải chỗ Huyết Long Mã đang đột phá sao?”

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất vội vã chạy về phía đó.

Còn chưa chạy được mấy bước thì một luồng sát khí đáng sợ mang theo uy áp Tiên Thiên ập đến, khiến người ta khó có thể tiến về phía trước.

Khi Lâm Nhất đến nơi thì kinh ngạc phát hiện toàn thân Huyết Long Mã đang đắm chìm trong vô số tia chớp màu đỏ máu, trên người nó tản ra uy áp Tiên Thiên đáng sợ.

Một lúc lâu sau, toàn bộ tia chớp vốn đang nổ đì đùng trên người nó đã hội tụ phía trên cái sừng màu đỏ ở trán.

Thấy nó không có việc gì, Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ con ngựa đần này lại gây ra động tĩnh lớn như vậy khi đột phá Tiên Thiên, khiến hắn uổng công lo lắng một phen.

Lâm Nhất dời mắt, nhìn về phương xa, trầm giọng nói: “Huyết Long Mã cũng đã đột phá Tiên Thiên, nên chính thức đi đến Đại Tần đế quốc rồi!”