Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2287




“Chúc mừng Nhược U, có được thần thạch này thì thực lực sẽ tiến thêm một bước, có khả năng tiến vào bảng 10 rất lớn”, Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh lộ vẻ mừng rỡ và phấn khích, dù sao thì hắn ta cũng là người đã thúc đẩy vụ giao dịch này.

Trong lời của bọn họ, dường như chắc mẩm vật này đã thuộc về Khuynh Nhược U.

Vẻ mặt của Khuynh Nhược U không có chút gợn sóng, ánh mắt vẫn bình thản, nàng ta cũng không quá để tâm đến việc này, bởi thứ mà nàng ta muốn thì trong thành Lôi Châu này, ít có ai dám tranh đoạt.

Hiện tại ở thành Thiên Lăng thì càng không phải nhiều lời.

“Tám mươi mốt vạn”.

Đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên khiến nhiều người cảm thấy rất bất ngờ. Âm thanh kia không lớn nhưng lại như sấm sét giữa trời quang, ù ù bên tai không dứt.

Phá cấm rồi!

Lâm Nhất ngước mắt, ánh mắt hắn mang theo sự bình tĩnh và quyết tuyệt, hắn nói: “Tại hạ cũng muốn vật ấy!”

Phá cấm rồi!

Âm thanh không nên vang lên kia lại rất to rõ, khiến tất cả những người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.

Không ai ngờ rằng sẽ có người tranh giành với Khuynh Nhược U, càng không ai tưởng tượng được đó lại là Lâm Nhất, một nhân vật nhỏ bé đến từ đế quốc Đại Tần xa xôi.

Tuy hắn tự giễu, thế nhưng trong mắt mọi người, hắn quả thật chỉ là một nhân vật nhỏ.

Dù có đánh bại Phong Tuần thì cũng chỉ có thêm một chút vị thế mà thôi.

Nội tình của thành Thiên Lăng sâu như thế nào cơ chứ, đánh bại một tên Phong Tuần thì có là gì, cùng lắm chỉ làm lòng người gợn sóng chút thôi.

Phút chốc sẽ quên ngay ấy mà!

Nơi này thuộc Lôi Châu, các nhân tài kiệt xuất ở thành Thiên Lăng có chút cố chấp và kiêu ngạo, luôn tỏ thái độ cao ngạo với người bên ngoài.

Nếu là nơi khác thì có lẽ sẽ thoải mái hơn một tí, nhưng ở đây, mọi người đã quen nhìn những đứa con cưng của trời này rồi, cho nên tầm mắt đã sớm vượt hơn người thường.

Trong mắt bọn họ, Lâm Nhất chẳng là gì cả.

Nhưng một người như vậy lại dám phá cấm, trong tình huống nhân tài kiệt xuất của tứ đại gia tộc đều lần lượt rời đi, hắn lại đứng ra tranh với Khuynh Nhược U.

Khuynh Nhược U nhíu mày, liếc nhìn Lâm Nhất, sâu trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng lạnh khiến tim người ta bất giác đập nhanh hơn. Lúc này, gương mặt tuyệt đẹp của nàng ta lộ rõ sự lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ngươi có đủ tám mươi mốt vạn linh ngọc tam phẩm à?”

Trên đài cao, Lạc Du cũng nhìn về phía Lâm Nhất. Tám mươi mốt vạn không phải là một con số nhỏ, nếu là Khuynh Nhược U thì ông ta không cần phải lo lắng, Tử Nguyệt Động Thiên sẽ không đến mức quỵt nợ, nếu tên Lâm Nhất này muốn tranh thì chắc chắn phải đưa ra đủ số linh ngọc ngay bây giờ.

“Ta đã muốn tranh thì đương nhiên có đủ số”.

Lâm Nhất vỗ nhẹ túi trữ vật, ngay lập tức có hơn tám nghìn viên linh ngọc tứ phẩm xuất hiện trên mặt đất, chúng được xếp chồng lên như một quả núi. Thoáng chốc, linh khí bắn ra bốn phía, hào quang sáng chói, khiến mọi người phải ồ lên kinh ngạc.