Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 238: Quyền của ta chỉ như gãi ngứa thôi sao?




Quyền thế Hỏa Vân Quyền của hắn ta phảng phất như ngựng tụ thành một mảng, ầm ầm bốc cháy.

Phanh!

Một quyền đánh ra khiến Lâm Nhất trực tiếp bị đánh bay đi mười bước, rồi loạng choạng thêm vài bước nữa mới miễn cưỡng đứng vững lại được.

Tại hiện trường khí lãng bốc lên cuồn cuộn, tất cả mọi người đồng thời ra tay, ai cũng tự đánh tan dư âm kéo tới.

"Mạnh thật!"

Mọi người kinh hô không thôi, hóa ra đây mới là thực lực thật sự của Lưu Tử Phi, chẳng trách Vạn Phong lại coi trọng hắn ta như vậy.

Một quyền đánh bay Lâm Nhất, Lưu Tử Phi nhe răng ra cười, châm chọc nói: "Vừa nãy khẩu khí không nhỏ, hận nỗi không thể lập tức hủy hoại cả con thuyền này, sao ta lại cảm thấy quyền của ngươi giống như đang gãi ngứa vậy, phế vật của Thiên Thủy quốc chỉ biết nói suông thôi à?"



"Không phải ngươi cảm thấy ta đã xuất ra một nửa thực lực rồi đó chứ?"

Lâm Nhất cười nhạt, khẽ nói: "Nếu như ngươi chỉ có chút trình độ này thì ta thật sự không cần phải dùng đến một nửa thực lực".

"Ngạo mạn!"

Khóe miệng Lưu Tử Phi hơi run run, trong lòng phẫn nộ, lại dám mạnh miệng như vậy, hôm nay nhất định phải khiến ngươi quỳ xuống xin tha mạng.



"Dừng ở đây đi..."

Trong ánh mắt trong suốt mát lạnh của Lâm Nhất bạo phát ra một mạt tinh quang, như có hình ngọn lửa lập lòe, sắc bén bắn ra.

Linh nguyên Tiên Thiên như ngọn lửa cháy màu vàng điên cuồng khởi động, ngưng tụ thành một viên tràng hạt thần bí mà cổ xưa.

Tràng hạt cực kỳ cô đọng, ấn chứa linh nguyên Tiên Thiên gần 7 thành của Lâm Nhất.

Khi tràng hạt nổ ra thành mười sợi linh nguyên tinh luyện, thâm nhập vào 10 đầu ngón tay, hai tay Lâm Nhất cùng lúc ngưng kết thành một kết ấn cổ quái.

Bất Diệt Kim Cương Ấn!

Chợt thấy hai tay Lâm Nhất khẽ đẩy, lực lượng của ấn ký vô cùng cuồng bạo phát tiết ra ngoài.

Thình thịch!

Ngoại trừ sàn nhà và trụ cột được làm từ kim chúc mộc ra thì bốn vách tường xung quanh, mặt bàn, tất cả vật trang trí trong phòng đều bị nổ tung thành bụi mịn trong tích tắc.

Võ giả trẻ tuổi đang quan sát trận chiến bất ngờ không kịp đề phòng đều bị đánh cho thổ huyết lui về sau.

Khoang thuyền chính mất đi vách tường nên bị cuồng phong trên mặt sông từ bốn phương thổi tới.

Nhất thời, mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, lộ rõ ra tài năng.

Đám người miễn cưỡng đứng vững chứng kiến cảnh này đều không khỏi sững sờ.

Lâm Nhất lúc này hoàn toàn khác với hắn của lúc trước, hoàn toàn là hai loại khí chất khác biệt.

Gương mặt thanh tú như tượng tạc rõ nét, giữa mi tâm tràn đầy sự tự tin.

Sự ung dung của Lưu Tử Phi lúc trước so với hắn lúc này thì lập tức trở nên không đáng nhắc tới, giống như một tên hề vô tri nhảy nhót vậy.

Bất Diệt Kim Cương Ấn trong hai lòng bàn tay vẫn chưa tiêu tan hết quang mang. Lâm Nhất nắm chặt lại thành quyền, lực lượng mang tính bạo tạc nhất thời làm dấy lên một trận cuồng phong.

Khóe miệng hắn hơi cong lên, nhẹ giọng cười nói: "Quyền của ta giống như gãi ngứa sao?"

Vừa dứt lời, nhấc chân lên bèn đánh ra một quyền.

Vẫn là Mãnh Hổ Quyền, nhưng điều khác biệt là lần này có thêm sự gia trì của Bất Diệt Kim Cương Ấn.

Lưu Tử Phi vừa mới đứng vững miễn cưỡng xuất chiêu, ngăn chặn quyền chưởng này.

Phốc!

Quyền mang cương mãnh bá đạo tựa như một cái nồi hơi được rót vào vô số năng lượng, ầm ầm vang lên, vô cùng cuồng bạo.

Lưu Tử Phi phun ra một ngụm máu tươi, hoàn toàn không thể chống đỡ, lùi về sau thêm ba bước.

Không cho đối phương cơ hội phản ứng, Lâm Nhất bước lên phía trước, liên tiếp đánh ra hai chưởng, mỗi chưởng đều hàm chứa lực đạo như bom nổ.

Sau ba quyền, Lưu Tử Phi đã không còn đứng vững được nữa, máu trong miệng cũng không thể khống chế mà ồng ộc chảy ra.

Hổ Khiếu Sơn Lâm!

Nhưng Lâm Nhất dường như vẫn không có ý định buông tay, mượn lực gia trì của Bất Diệt Kim Cương Ấn để thi triển ra một sát chiêu.

Oanh!

Âm thanh hổ gầm đột nhiên bùng nổ, Lâm Nhất bay tới, giống như một mãnh hổ về núi, là bậc đế vương của loài yêu thú.

Quyền mang bạo tạc giống như đế vương muông thú, há cái miệng như bồn máu ra, muốn nuốt chửng đối phương.

Khí thế kh ủng bố bao phủ lấy Lưu Tử Phi, khiến hắn sợ hãi đến mức hai chân không ngừng run rẩy.

Thấy Lâm Nhất phi tới, cảm giác bản thân như sắp bị nuốt chửng, hai chân ra sức di chuyển nhưng không thể nhúc nhích!

Quyền mang từng chút một đến gần, khí tức đế vương muông thú càng lúc càng kinh người, khiến Lưu Tử Phi sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại.

Ầm!

Quyền mang dừng lại ngay trước mũi hắn ta, quyền phong mãnh liệt thổi cho các cơ thịt trên mặt hắn ta run run như sóng cuộn.

Một mùi thum thủm đột nhiên bay lên.

Hóa ra là Lưu Tử Phi bị dọa cho sợ tè ra quần ngay tại chỗ, ướt đẫm một mảng đũng quần.

Lâm Nhất nhíu mày thu hồi quyền rồi bay ra xa.

Hồi lâu sau...

Lưu Tử Phi mới từ từ mở mắt ra, cảm nhận được mình vẫn còn sống, hai mắt hắn ta ươn ướt, quỳ xụp xuống đến rầm một tiếng.

Hai nắm tay chống trên mặt đất, sau khi áp lực cực lớn trôi qua, hắn ta đột nhiên thả lỏng nên cơ thể có chút không thể chịu đựng được. Mồ hôi trên trán nhỏ xuống tong tỏng, không ngừng hít thở.

Tại hội trường, ngoài tiếng cuồng phong mãnh liệt gào thét đến từ bốn phía thì đều yên tĩnh bất động.

Không ai ngờ được, Lâm Nhất lúc trước trông có vẻ khiêm tốn lại có một mặt mạnh khủng khiếp như vậy.

Càng không ngờ được Lưu Tử Phi thực lực đã cực mạnh rồi mà lại chật vật thê thảm như thế.

Cảnh tượng không thể chịu nổi cuối cùng đó càng khiến người ta kinh hãi đến mức như sắp rớt cả cái cằm ra.

Rốt cuộc đã phải chịu áp lực lớn thế nào mới khiến Lưu Tử Phi sợ đến mức tè ra quần ngay tại chỗ như vậy chứ.