Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2394






Hoa Tử Diên màu bạc ở vùng Tử Phủ càng thêm tươi đẹp và long lanh như nhuộm máu, toả ra ánh sáng lấp lánh. Một nguồn năng lượng tinh khiết trào ra ngoài khiến toàn thân hắn run rẩy.

Cảm giác này cực kì thoải mái.

Răng rắc!

Khi Lâm Nhất đang khó hiểu, tu vi của hắn đột phá từ cảnh giới Dương Huyền đại thành lên cảnh giới Dương Huyền viên mãn. Một dòng chân nguyên dồi dào hơn nữa tập trung vào vùng Tử Phủ, dấy lên sóng biển ngút trời, nhưng hắn lại bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc.

“Đột phá rồi ư?”

Lâm Nhất lẩm bẩm.

Lẽ ra hắn phải đột phá từ lâu mới đúng, hắn đã dừng tại cảnh giới Dương Huyền đại thành quá lâu, thể chất và căn cơ đã sớm vững chắc như núi, mạnh mẽ dồi dào.

Lần này giết liên tiếp hai người, khúc mắc trong lòng được xoá bỏ, suy nghĩ thông suốt, một thuận trăm thuận, nước chảy thành sông, tự nhiên sẽ thăng cấp.

Nếu các nhân tài kiệt xuất địa phương thành Thiên Lăng biết Lâm Nhất không chỉ giết liên tiếp hai người, còn nhờ đó mà tu vi tăng tiến, chắc họ sẽ tức hộc máu, buồn bực muốn chết.

Lâm Nhất thở ra một hơi thật dài, đôi mắt sáng ngời trở nên sâu thẳm. Hắn đã ngủ đông quá lâu, cần phải tìm thời cơ bùng nổ. Hắn phải tìm được thời cơ thăng cấp lên cảnh giới Âm Dương trong mật cảnh Kiếm Tông này, nếu có thể thì sẽ giúp kiếm đạo của mình tiến bộ thêm một bước.

Ít nhất hắn phải hiểu sơ lược về kiếm ý Thông Linh, có thể hình dung và cảm nhận sẽ có được thu hoạch.

Nơi đây là di tích Kiếm Tông nên chắc chắn sẽ có rất nhiều sách cổ kiếm và tàn giản kiếm đạo, chỉ cần tìm được linh tinh là có thể đạt được mục tiêu.

“Có vẻ hơi yên tĩnh...”

Vẻ nghi hoặc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn đứng ở đây nhìn thấy không ít võ giả đáp xuống, đi lại trong không gian này. Họ như những hòn đá vụn rơi xuống nước, nhấc lên một chút bọt nước rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Ầm!

Nào ngờ hắn vừa dứt lời, ngọn núi hoang thấp này rung lắc mạnh, ngay sau đó hắn nhìn thấy mặt đất ở phía xa lún xuống tạo thành hố sâu, một con rết khổng lồ dài một trăm trượng nhảy ra khỏi hố, chớp mắt đã nuốt hai võ giả đi cùng nhau vào miệng.

Rộp! Rộp! Rộp!

Tiếng xương vỡ vụn vang lên trong cái bụng xấu xí của nó khiến người ta sởn gai ốc.

Sau khi ăn xong, con rết đầu người dài một trăm trượng này quay lại nhìn về phía Lâm Nhất. Làn sương mù màu tím trên người Lâm Nhất chưa tiêu tán, ánh hào quang thần thánh còn lởn vởn, tựa như một cây sen xanh mọc giữa đầm sấm sét, hấp dẫn nhưng không hỗn loạn.

Nó nhìn thật kĩ, sau đó chui xuống mặt đất, có vẻ như rất kiêng dè Lâm Nhất, không dám manh động.

chapter content